– Đúng vậy, ở chợ giao dịch cưỡng ép mua bán, công nhiên đối kháng Chấp pháp đội, nếu như cứ như vậy cho các ngươi đi, uy tín của Chấp pháp đội ở đâu?
Liễu Mạc Yên mị nhãn nhìn hai người, xoay người nhặt lên hộp Ưu Vân U Phật Hương, đi tới, vừa đi vừa khẽ nói.
– Liễu Mạc Yên, làm việc lưu một đường, tuy hiện tại ta còn không có lấy được huy chương Ngũ phẩm Khu Tu sư, nhưng đã là Ngũ phẩm Khu Tu sư, đồng cấp với các ngươi, cho dù hộ vệ đội muốn ta bắt đi, cũng không thể làm gì!
Thấy đối phương ối chao bức bách, Hứa Hinh Thiến đôi mi thanh tú nhăn lại.
– Ha ha, cho dù ngươi là Ngũ phẩm Khu Tu sư, không có huy chương đẳng cấp liền không có tác dụng! Lại nói, cho dù ta không thể làm gì ngươi, tiểu tử bên cạnh ngươi thì sao?
Liễu Mạc Yên nói xong đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, khóe miệng giơ lên, ánh mắt vũ mị như hồ ly.
– Hắn hẳn không phải là Khu Tu sư a! Nếu như bắt hắn, ngươi cảm giác sẽ bị trừng phạt gì?
– Hừ! Nhiếp Vân mới từ bên kia tới, không có phá hư quy củ, nhiều người như vậy rõ như ban ngày, cho dù muốn bắt, cũng không có lý do a!
Hứa Hinh Thiến hất lên tay.
– Không có lý do?
Liễu Mạc Yên cười dịu dàng đi về phía trước một bước, đi tới trước mặt Nhiếp Vân, vòng eo mềm mại đột nhiên tựa ở trước ngực Nhiếp Vân.
– Trương Tiên đại nhân, tiểu tử này rõ ràng đùa giỡn ta, kính xin làm chủ cho ta!
– Ngươi… Vô sỉ!
Hứa Hinh Thiến không nghĩ tới Liễu Mạc Yên vô sỉ như thế, rõ ràng trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Nhiếp Vân, tức giận đến khuôn mặt trướng đến thấu hồng.
Liễu Mạc Yên này là một vị Ngũ phẩm Khu Tu sư, địa vị tôn sùng, thật muốn bị gán tội danh đùa giỡn, coi như là sư phụ, cũng rất khó cứu Nhiếp Vân ra.
– Tiểu tử, rõ ràng dám đùa giỡn Khu Tu sư Liễu Mạc Yên đại nhân, gan chó của ngươi thật lớn! Người đâu, bắt tiểu tử này cho ta, dám phản kháng mà nói, tại chỗ đánh chết!
Trương Tiên quát lớn.
– Ta xem các ngươi ai dám!
Thấy hai người kẻ xướng người hoạ, vô sỉ như thế, Hứa Hinh Thiến tức giận đến lạnh run, về phía trước hai bước, ngăn những hộ vệ kia.
– Nhiếp Vân, ngươi về trước đi, chuyện nơi đây do ta xử lý!
– Chúng ta cùng đi a!
Thấy bộ dáng của nàng, là muốn bảo vệ mình, Nhiếp Vân cười cười.
– Đi? Ngươi đùa giỡn Ngũ phẩm Khu Tu sư, công nhiên làm loạn, còn muốn đi? Không cảm thấy quá dễ dàng sao!
Vốn tưởng rằng bị nàng gán tội danh, thiếu niên tuổi không lớn kia sẽ sợ tới mức lập tức chân nhuyễn cầu xin tha thứ, không nghĩ tới đối phương mặt không đổi sắc, còn nói ra loại lời này, sắc mặt Liễu Mạc Yên trầm xuống.
– Đùa giỡn ngươi? Lấy khuôn mặt lớn lên như heo của ngươi, chỉ cần không phải mù lòa, thì quyết không có người để ý a! Cho dù Nhiếp Vân ta đùa giỡn một con heo mẹ, đối với ngươi cũng sẽ không cảm thấy hứng thú!
Thấy nữ nhân này đã vô sỉ tới cực điểm, loại lời này cũng có thể nói ra, Nhiếp Vân nở nụ cười, nhàn nhạt nói.
– Ngươi cái này là muốn chết…
Liễu Mạc Yên tự phụ mỹ mạo, không nghĩ tới đối phương có thể nói như vậy, tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, máu tươi lập tức vọt tới da mặt.
– Muốn chết sao? Ta đang sống tốt tại sao phải chết? Bằng vào mặt hàng nát như ngươi, cho dù có ném vào kỹ viện cũng không ai thèm nhìn, ta không có hứng thú với ngươi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha.
Ngắt lời Liễu Mạc Yên đang phẫn nộ, Nhiếp Vân thành khẩn nói.
Phốc phốc.
Hứa Hinh Thiến ở bên cạnh không ngờ Nhiếp Vân nhìn như trầm ổn tới cực điểm lại nói ra loại lời này, nàng không nhịn được mà trực tiếp cười lớn.
Vừa mới cười xong thì nàng đã cảm thấy không ổn, những lời này chẳng khác nào triệt để đắc tội với Liễu Mạc Yên, nếu như thực sự khiến cho nàng ta điên lên, phiền toái nhất định sẽ rất lớn.