– Nói đến cái này mới nhớ, các ngươi còn nợ mười ức Chân Nguyên Thạch đã chuẩn bị tốt chưa?
Nhất thời khí thế của Lệ Nhược Đồng hạ xuống, đúng là đã quên, cái này còn là chủ nợ a!
Không đúng không đúng, chủ nợ là Đinh Bình, không phải người này!
Đôi mắt đẹp của nàng xoay một cái nói:
– Các hạ không ngại ta cùng lệnh đệ tử nói riêng vài câu chứ?
– Chỉ cần tiểu tử kia không có ý kiến, ta đương nhiên không ngại.
Lăng Hàn nói.
Lệ Nhược Đồng tràn đầy tự tin, lấy mị lực cùng tài ăn nói của nàng, chẳng lẽ còn không thể thu phục Đinh Bình?
Nàng kéo Đinh Bình, đi ra cổng.
– Sư phụ, nữ nhân này rõ ràng là đến lừa gạt người, sao ngươi yên tâm để Ngũ sư đệ cùng nàng ra ngoài?
Trần Thụy Tĩnh vội vã tập hợp tới nói.
– Phải, nàng rõ ràng chính là một con cọp cái ăn thịt người, Ngũ sư đệ trẻ tuổi nóng tính, không có trải qua một chút thử thách tình trường, ai, lần này sư phụ ngươi thật phải bồi đệ tử lại còn bồi tiền.
Giang Dược Phong cũng nói.
Thầy trò bọn họ ở chung từ trước đến giờ rất hòa hợp, Lăng Hàn sẽ không bày biện cái giá sư phụ gì, bốn đệ tử cũng rất tùy ý, nhưng không có nghĩa là bọn họ thiếu tôn kính với Lăng Hàn.
– Đúng a, Ngũ sư đệ còn có mười ức tiền đặt cược, nếu như nữ nhân này kéo Ngũ sư đệ vào Lệ gia, mười ức Chân Nguyên Thạch kia không phải thành lễ hỏi sao.
Khang Tu Nguyên vỗ đùi, như ở trong mộng mới tỉnh.
– Nữ nhân này… thật âm hiểm!
Bốn tên đệ tử dồn dập hạ xuống kết luận.
– Từng cái từng cái quá không có ánh mắt, sao không lọt mắt sâm gia chứ?
Lão nhân sâm không phục, hắn đại bổ như vậy a, “phun” chút tinh hoa ra liền có thể để người ta kéo dài tuổi thọ, tu vi tăng vọt, làm sao luôn không được tiếp đãi?
Hắn nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể cho rằng những nữ nhân này không có ánh mắt.
– Sâm gia, đi bẫy người đi!
Giang Xảo Linh chạy tới, một cái liền nắm chòm râu của lão nhân sâm, một tay khác kéo con thỏ, hiện tại tổ ba người này sống như cá gặp nước, hai cái quấy rối tinh lại thêm một cái gây sự tinh không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày ở trong Tụ Phong Thành dằn vặt.
Lăng Hàn cười cợt nói:
– Này ngược lại không nhất định, nói không chắc các ngươi sẽ thêm một em dâu.
Giang Dược Phong không có tự tin nói:
– Sớm biết như vậy, ta nên dạy Ngũ sư đệ chút ít, có bí quyết tán gái độc nhất của Giang thị ta, bảo đảm đại cô nương cô dâu nhỏ gì cũng lập tức bắt vào tay!
– Thật sao Phong lang!
Dương Đệ ở sau lưng hắn yểu điệu nói.
Trong lòng Giang Dược Phong biết nói lỡ miệng, vội vàng nhìn ba vị sư huynh nháy mắt, hi vọng bọn họ thay mình nói chút lời hay.
Nhưng chuyện như vậy ai sẽ tham dự? Ba người Trần Thụy Tĩnh chỉ làm như không thấy.
– Ngươi thật sự có nắm chắc?
Thiên Phượng Thần Nữ nhìn Lăng Hàn hỏi.
– Ha, đừng nhìn tiểu tử Đinh Bình kia thành thật, trên thực tế hắn quỷ linh tinh vô cùng, chân chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ!
Lăng Hàn cười lắc đầu.
– Lần này tiểu cô nương Lệ gia nhất định sẽ mất cả người lẫn của!
Chỉ là buổi tối hôm đó Đinh Bình không có trở về, ngày thứ hai cũng không có, thậm chí ngày thứ ba cũng không có, điều này làm cho bọn người Trần Thụy Tĩnh lắc đầu liên tục, nói sư phụ tính sai, lần này Ngũ sư đệ của bọn họ khẳng định tình hãm Lệ gia, không rút ra được.
Cũng còn tốt, tuy Ngũ sư đệ đi làm rể, nhưng mới thu một Lục sư đệ, một vào một ra, cũng không có tổn thất.
Nhưng đến ngày thứ tư, Đinh Bình dắt Lệ Nhược Đồng cùng một chỗ trở về, nhìn tư thái hai người bước đi liền biết, tuyệt đối là thành chuyện tốt, trong lúc lơ đãng ngón tay sẽ đụng chạm, bả vai đụng vào nhau, hiện ra tâm ý ngọt ngào.
Thấy cảnh này, ngay cả Giang Dược Phong cũng trố mắt, Ngũ sư đệ này cũng quá trâu đi, ngăn ngắn ba ngày liền giải quyết Lệ gia quý nữ.
Tình Thánh a!
Đinh Bình không chỉ kéo tiểu tức phụ của mình trở về, còn có mười ức Chân Nguyên Thạch.
Hóa ra, ba ngày nay hắn ở dưới sự sắp xếp của Lệ Nhược Đồng, lui tới ba đại gia tộc, cuối cùng tập hợp toàn bộ mười ức Chân Nguyên Thạch. Bởi vậy, sau khi bắt được số tiền lớn này, hắn liền lập tức mang theo Lệ Nhược Đồng trở về.
Một khoản tiền lớn như vậy thật phỏng tay a, đừng nói hạng giá áo túi cơm, ngay cả trong ba gia tộc lớn cũng có người muốn động suy nghĩ.
Oành!
Đúng lúc này, có âm thanh to lớn truyền đến, lấy kinh nghiệm của Lăng Hàn đến xem, hẳn là có người phá hoại cửa tường.
– Đinh Bình, ngươi đi ra cho ta!
Có người hét lớn.