Cô gọi cho Khương Thanh Tùng, Khương Thanh Tùng nói anh ra ngoài từ sáng sớm, đến giờ chưa về, cũng không nói là đi đâu.
Lòng Hứa Trúc Linh nóng như lửa đốt, cô muốn biết kết quả.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng còi ô tô vang lên, hai cậu đã về.
Khi bọn họ đi vào còn có hai bác sĩ mặc blouse trắng theo sau. Mà hai bác sĩ kia đang… nâng một cái cán.
Bọn họ nhẹ nhàng đặt chiếc cán phủ khăn trăng kia xuống đất.
Trông dáng vẻ hai cậu vô cùng nghiêm trọng.
“Bố, đây… đây là…”
“Bọn bố tìm được thi thể Tân Nhâm Thành ở cục cảnh sát Phú Quốc, một súng giữa đầu, chết tại chỗ, không có dấu hiệu bị ngược đãi trước khi chết, chỉ có đầu gối cũng trúng một viên đạn.
Cậu ấy… có lẽ đi nhanh, không phải chịu đau đớn gì nhiều, cũng coi như an ủi 0i Quý Mặc Nhiên nặng nề nói.
Hứa Trúc Linh nghe như vậy chỉ thấy tim thắt lại.
Chú Ảnh Họa Bì mất rồi?
Vậy dì… nên làm thế nào?
“Chuyện này… nên nói với Thiên Kim thế nào đây?” Quý Quốc Định khó xử thở dài, lắc đâu không ngừng.
Hai người này thật khó khăn mới cởi bỏ hiểu lầm, một lần nữa ở bên nhau, vậy mà…
Không khí càng áp lực hơn, mọi người đều không biết nên làm thế nào.
Còn chưa nghĩ ra cách gì ứng phó, giọng Quý Thản Nhiên chợt vang lên trên tầng: “Anh Cả, anh Hai, hai anh về rồi à?
Tần Nhâm Thành có…”
Lời còn chưa dứt bà đã đi qua chỗ ngoặt cầu thang, xuất hiện trước tâm nhìn của mọi người.
Quý Mặc Nhiên còn chưa kịp che chắn thi thể Tân Nhâm Thành.