Già cả Nhất Lâm ở đây thấy Lâm Nhạc Hằng tức giận, họ vừa đi vừa liếc nhau đều nhìn thấy một chút kiêng kị trong ánh mắt đối phương.
Ông già kiểu áo truyền thống lập tức vội mở miệng hoà giải: “Nhạc Hằng, đừng tức giận, chuyện này không phải cũng tại cháu trai của ông Vinh bị thương, mọi người quá nỏng nảy sao, nói trắng ra tất cả mọi người đều là anh em, cháu trai của ông Vinh này cũng chính là cháu trai mọi người, Ngữ Lam nhà các ông mà bị thương, chúng tôi đoán cả đám cũng phát điên mất, sao có thể thật sự để Ngữ Lam nhà các ông xảy ra vấn đề gì chứ nhỉ?”
“Phải không?” Lâm Nhạc Hằng cười lạnh một tiếng: “Vậy các ông ở đây lại muốn làm gì với một vãn bối vậy? Có chuyện gì cũng có thể tới trang viên Nhất Lâm, trà ngon của tôi chiêu đãi các ông”
Trương Thác đứng sau lưng Lâm Ngữ Lam, nhìn khí thế của một mình Lâm Nhạc Hằng ngăn trặn toàn bộ già cả Nhất Lâm trước mặt, không khỏi cười một tiếng, anh quen biết Lâm Nhạc Hằng thời gian dài như vậy, đây là lần đầu thấy Lâm Nhạc Hằng lộ ra dáng vẻ này, đừng nói thật sự có mấy phần uy áp, ít nhất Trương Thác từng gặp rất nhiều ông lớn giới kinh doanh, nhưng có thể có uy thế vượt Lâm Nhạc Hằng thật sự đúng là không có mấy người, xem ra Lâm Nhạc Hằng lúc còn trẻ cũng không phải loại lương thiện gì đó.
Chẳng qua loại chuyện này ngẫm lại cũng có thể hiểu rõ, an ninh trật trự năm đó vốn không có tốt như hiện tại, muốn làm ăn thì không chỉ có đầu óc buôn bán là được, nhất là nơi Tây Bắc chưa khai phá này.
Vinh Quang nhìn cháu trai gãy chân được người ta đỡ mới có thể đứng dậy, hít sau một hơi rồi lên tiếng: “Nhạc Hằng, chuyện này tôi cũng hiểu rõ, là Tuấn đã làm sai trước, nhưng ông biết đó, Tuấn là người nối nghiệp duy nhất của nhà họ Vinh tôi, nếu như nó cứ bị người ta phế như vậy, không riêng gì mặt mũi tôi không chịu được, danh dự của ông cũng sẽ bị huỷ, tôi cũng không tránh con bé Ngữ Lam, tôi chỉ muốn để người đánh gãy chân Tuấn nhà tôi trả giá đắt”
Vinh Quang nói đến đây, ánh mắt nhìn về phía Trương Thác đứng sau lưng Ngữ Lam, vừa nãy ông ta cũng nghe người †a nói rồi, biết người ra tay với Vinh Tuấn là ai.
“Không sai, Nhạc Hằng, Vinh Tuấn không thể bị người ta đánh gãy chân vô ích, nếu như Tuấn cứ bị người ta phế như vậy, ông thân là anh cả đứng đầu, không nói câu nào chỉ sợ không có người phục ông” Ông già áo chồn nửa thành khẩn nửa uy hiếp nói.
Lâm Nhạc Hằng giống như cười mà không cười liếc nhìn một vòng, nếu như những người này hôm nay chỉ định muốn đến dạy dỗ Lâm Ngữ Lam, Lâm Nhạc Hằng có thể thật sự phải vạch mặt, danh dự bị hao tổn, nhưng hết lần này tới lần khác, những người này vậy mà tự tìm đường chết, muốn để đường đường Diêm Vương sóng tới dạy dỗ bọn họ.
Sự dạy dỗ của Diêm Vương sống, bọn họ chịu được sao?
Nguyên lão Nhất Lâm có mặt ở đó, nhìn thấy Lâm Nhạc Hằng không nói gì, chỉ coi như Lâm Nhạc Hằng đang suy nghĩ có nên chịu nhượng bộ hay không.
“Nhạc Hằng, chuyện này, bất luận như thế nào, ông cũng phải cho mọi người một lời giải thích” Ông già mặc trang phục kiểu áo truyền thống đi đến trước mặt Lâm Nhạc Hằng, nhẹ nhàng nói: “Cháu gái tuần bộ của ông bắt đi rất nhiều người của ông Vinh, ông tùy tiện lấy đại một lý do gì đó không quan trọng rồi đưa ra, mặt mũi của ông Vinh cũng dễ coi, mặt mũi của ông cũng dễ coi, ông cảm thấy thế nào?”
Lâm Nhạc Hằng trầm lặng không nói, nhìn hai đứa cháu của ông Vinh Quang, chuyện này đâu phải là sĩ diện của nhà họ Vinh, đây là phải có lời giải thích với Diêm Vương sống mà, sợ là cả nhà họ Vinh cũng không còn nữa.