– Chỉ là loại phế vật này, cho hai mươi Khiết Linh Đan cũng cảm thấy xa xỉ…
Giá tiền của hắn vừa báo ra, mọi người ở một bên xem náo nhiệt lập tức xôn xao.
Lục phẩm Khiết Linh Đan, mỗi một quả đều giá cả xa xỉ, một ngàn viên có thể mua sắm một Tiên Khí thượng phẩm rồi, một cái lân phiến không biết từ nơi nào lấy được, kêu ra giá tiền này, khó trách bị mọi người xem thường.
– Ách… Các ngươi không nhìn được hàng, đừng ở quấy rối, chậm trễ việc buôn bán của ta!
Sắc mặt thanh niên đỏ lên, vội vàng khoát tay áo với mọi người, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân.
– Tiểu huynh đệ, ngươi là người biết hàng, nếu như thành tâm muốn mua, giá cả chúng ta còn có thể thương nghị!
– 100 Tứ phẩm Khiết Linh Đan!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp ra giá.
– 100 viên? Còn là Tứ phẩm? Tiểu huynh đệ, giá tiền của ngươi quá thấp a!
– 150 viên, nhiều hơn nữa thì không cần!
Nhiếp Vân lần nữa báo giá, cầm lấy lân phiến, nhìn một hồi, đột nhiên ý thức được cái gì, nói tiếp:
– Cái lân phiến này nên có một bộ, đây chỉ là một cái trong đó, nếu như ngươi có thể cho ta toàn bộ, ta có thể cho ngươi 1000 viên Lục phẩm Khiết Linh Đan!
– 1000 viên…
Thanh niên chậc chậc lưỡi, lộ ra cực kỳ ý động.
Hắn báo giá trên trời, mục đích là làm cho đối phương trả giá, trả như thế nào cũng dính a, như thế nào cũng không nghĩ tới đối phương rõ ràng đáp ứng.
Bất quá, trong nháy mắt hưng phấn đã bị đắng chát thay thế.
– Thứ này nói trắng ra là ta nhặt được, tổng cộng được một mảnh, về phần có một bộ hay không, thì thật không biết!
– Nhặt?
Nhiếp Vân nhíu mày, nói tiếp:
– Vậy ngươi nói cho ta địa phương nhặt lân phiến, ta chẳng những cho ngươi 150 viên Tứ phẩm Khiết Linh Đan, còn tiễn đưa ngươi một thanh Tiên Khí trung phẩm!
– Tốt, thành giao!
Nghe được chẳng những có tiền, có có thể được một thanh Tiên Khí trung phẩm, thanh niên sợ Nhiếp Vân đổi ý, vội vàng gật đầu đáp ứng, lấy ra một ngọc bài, ngón tay ở phía trên vẽ một hồi, đưa tới cho Nhiếp Vân.
– Ân? Cái này… nhìn thật quen mắt…
Tiếp nhận ngọc bài, tinh thần quét qua, Nhiếp Vân lập tức phát hiện địa phương phía trên tựa hồ ở nơi nào nhìn thấy qua.
Hắn đến Linh giới thời gian cũng không dài, tính toán đâu ra đấy không đến hai tháng, đi địa phương chỉ là Cửu Dương Sơn, Ngạo Vũ Sơn mà thôi.
Không có đi qua tại sao lại có cảm giác quen thuộc?
– Là nhìn thấy từ Thạch đồ của Khâu Lân!
Đột nhiên trong óc linh quang khẽ động, Nhiếp Vân nghĩ tới.
Ban đầu ở Cửu Dương thành, cùng người phụ trách của Đế Dương đấu giá thành chiến đấu, từ trong tay hắn nhận được ba dạng bảo bối, trong đó thứ nhất là Thạch đồ.
Phía trên Thạch đồ khắc rất nhiều phù văn thoạt nhìn như địa đồ, lúc ấy bởi vì không biết là địa phương nào của Linh giới, tiện tay ném vào Nạp Vật Đan Điền không xem nữa, lúc này thấy đồ hình tương tự, lập tức nhận ra được.
– Ngươi vẽ chỗ này là ở đâu?
Suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là cái gì, trên mặt Nhiếp Vân cũng không biểu hiện ra, mà hỏi.
– Là Hồng Nham sơn bên ngoài Tân Quận thành! Ngươi đến có thể chứng kiến… Ngươi vừa rồi nói cho ta một kiện Tiên Khí trung phẩm, tất cả mọi người có thể làm chứng, không thể nhìn xong nuốt lời a!
Thanh niên thuận miệng giải thích một câu, sợ Nhiếp Vân chống chế, vẻ mặt cảnh giác.
– Đương nhiên sẽ không! Cho!
Nhìn nét mặt của hắn, Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng, tiện tay lấy ra 150 viên Tứ phẩm Khiết Linh Đan, cùng một kiện Tiên Khí trung phẩm.