Mặc dù chuyện còn chưa xác định, nhưng khả năng nàng có thể đi vào Đế Uyển, hoàn toàn vì sự tồn tại của Dương Khai.
Khi năng lực và tài nguyên nắm giữ của một người đạt tới một trình độ nào đó, thứ nhìn thấy và không nhìn thấy đều có thể ngầm ảnh hưởng đến sinh mệnh của một người khác! Chuyện như vậy trước kia Đại Diên vẫn chưa có cảm nhận gì, hôm nay đích thân lĩnh hội mới phát hiện là không thể tin được như vậy.
Đại Diên trong giây lát suy nghĩ liền hiểu ra mấu chốt sự tình, Dương Khai làm sao không biết, toét miệng cười nói: – Đại Diên cô nương, sau khi trở về không ngại cùng vị Cung tiền bối kia nói một tiếng, nếu là Lưu Ly Môn do cô nương dẫn đến, bổn tông chủ cũng không hẳn là không thể cho những người khác của Lưu Ly Môn khởi hành từ bổn tông, nhanh chóng đi đến Đế Uyển!
Lời vừa nói ra, thân thể mềm mại của Đại Diên lập tức khẽ run lên, khẽ cắn môi mỏng, dường như biết nên nói gì. Nhưng trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích, bất cứ ai cũng có thể thấy rõ.
Câu nói này của Dương Khai, coi như là cưỡng ép bên Lưu Ly Môn cho nàng được ghi danh!
Điều này nghe có chút bá đạo, nhưng Lưu Ly Môn bên kia xem ra sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt. Dù nói thế nào đi chăng nữa, Đại Diên cũng là một phần tử của Lưu Ly Môn. Nàng nếu có thể thu hoạch được điều tốt ở trong Đế Uyển cũng là vì tăng lên lực lượng của Lưu Ly Môn.
Hít sâu một hơi, chầm chầm đứng dậy, Đại Diên hướng về phía Dương Khai dịu dàng thi lễ một cái, mặc dù không nói gì, nhưng thế này đã đủ rồi.
Đám người Tiền Thông cười híp mắt nhìn, nụ cười rất khiến người khác phải suy nghĩ.
Thật ra mấy lão giả này cũng không biết rõ, thanh niên tuấn ngạn như Dương Khai vì cái gì lại chiếu cố đến kiểu nữ nhân này, tiểu nha đầu này cũng không quá đẹp!
Không đẹp đã là cách nói khéo rồi, khuôn mặt Đại Diên có thể nói là xấu xí vô cùng!
Nhưng cũng bởi vậy, mấy người lại đánh giá Dương Khai cao hơn một bậc. Tiểu tử này rõ ràng không phải là kẻ trông mặt mà bắt hình dong, xem như là biết trọng tình nghĩa.
Sau khi Đại Diên kích động ngồi xuống, Dương Khai mới đưa mắt đảo một lượt, nghĩ ra một chủ ý hay: – Chư vị tiền bối, đợi lát nữa nếu có thể, không ngại thì giúp vãn bối một chuyện.
– Hả? Gương mặt Tiền Thông nhìn Dương Khai kinh ngạc: – Tiểu tử ngươi hiện nay thủ đoạn thông thiên, còn có chỗ nào để chúng ta giúp? Có gì cứ nói nghe xem, đám người của lão phu cũng nhân tiện trả ngươi chút nhân tình.
Phí Chi Đồ và Mặc Vũ cũng gật đầu thêm vào, tò mò nhìn hắn.
Trên mặt Dương Khai cười gian trá, cùng mọi người nói nhỏ mấy câu.
Đám người Tiền Thông nghe xong, nhìn nhau một lượt, sắc mặt lập tức trở nên tươi rói, Tiền Thông cười khổ nói: – Tiểu tử ngươi quả nhiên quỷ kế đa đoan, tin tức này nếu đưa ra, e rằng ngươi lập tức sẽ được mãn nguyện.
– Không sai, Lăng Tiêu Tông hiện nay chiếm ưu thế địa lý tốt, ngươi đến điều này cũng có thể lợi dụng, không mang đi buôn bán thật đáng tiếc! Phí Chi Đồ bĩu môi mạnh.
– Sống gần núi thì nhờ vào núi, gần nước thì nhờ vào nước mà thôi, các vị tiền bối cũng không cần giễu cợt vãn bối. Dương Khai vội vàng xua tay.
– Yên tâm, đám người lão phu sau khi rời khỏi nơi này, nhất định sẽ giúp ngươi truyền bá tin tức. Hơn nữa cho dù chúng ta không nói gì hết, đoán chừng những người ngoài kia cũng sẽ hỏi tới, nói không chừng bọn họ đã chờ đợi có chút thiếu bình tĩnh rồi. Mặc Vũ cười khẽ cười khà khà.
Dương Khai thần sắc chấn động, không khỏi mong đợi.
Không sai, hắn khiến đám người Tiền Thông truyền tin ra ngoài chỉ có một chuyện, Lăng Tiêu Tông có ý mở ra cấm chế Lưu Viêm Sa Địa, bán ra mấy khu vực tốt, ngày Đế Uyển mở ra nhiều tông môn trên U Ám Tinh có thể đi vào trong Đế Uyển trước.
Nhưng danh sách chỉ có ba mà thôi, về phần giá cả ít nhiều, Dương Khai không nói. Chờ xem thế lực nhà nào ra giá nhiều nhất, vị trí không giống nhau thì giá tiền cũng khác nhau.
Vị trí tốt nhất cũng cách vị trí Đế Uyển ít nhất lộ trình ba bốn canh giờ.
Nếu như ai có thể lấy ra một khối Đế Ngọc, khiến đệ tử của tông môn đó từ quảng trường tiền điện của Lăng Tiêu Tông khởi hành cũng không phải là không thể.
Trên tay Dương Khai giờ này chỉ có hai khối Đế Ngọc, nhưng căn cứ tính toán trước đó, Lăng Tiêu Tông cũng cần ba khối Đế Ngọc, mới có thể thỏa mãn. Hắn và Dương là là chắc chắn vào trong đó, Diệp Tích Quân cũng không thể bỏ qua, thực lực của nàng mạnh nhất. Có nàng ở bên bảo vệ, hệ số an toàn sẽ tăng lên không ít. Thiếu một khối Đế Ngọc, Dương Khai vẫn là còn gặp chút khó khăn. Giờ này gặp cơ hội, có thể giải quyết vấn đề khó khăn này.
Từ quảng trường tiền điện Lăng Tiêu Tông khởi hành đi vào Đế Uyển, dụ dỗ này không thể nói là không lớn, tổn thất một khối Đế Ngọc cũng không phải không thể chấp nhận.
Đám người Tiền Thông còn có thêm khen ngợi đối với đề nghị này. Nhưng cũng hơi nhắc nhở Dương Khai cẩn thận đề phòng, chớ để cho người thừa cơ lợi dụng.
Dương Khai đương nhiên gật đầu thấy phải, hắn nếu đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn sẽ không xuất hiện sơ xuất gì. Đến lúc đó Dương Viêm bày ra mấy trận pháp ở khu vực đó, không để cho bọn họ tùy ý đi lại, lại tăng thêm giám sát là có thể.
Nếu người nào dám thoát ra khỏi mấy đoạn đường đã vạch định, giết không tha!
Vấn đề này giải quyết cũng không khó.
Sau đó Dương Khai lại khách khí thỉnh giáo đám người Tiền Thông việc tấn thăng Phản Hư Cảnh, đám người Tiền Thông đương nhiên biết gì nói hết không giữ lại điều gì, khiến Dương Khai thu hoạch nhiều lợi ích.
Đặc biệt là ý kiến của hai người Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, khiến Dương Khai thụ giáo rất nhiều. Bọn họ mới tấn thăng Phản Hư Cảnh không bao lâu, rất nhiều thứ và thể nghiệm đều vừa trải qua, kinh nghiệm và tâm đắc mặc dù không bằng lão đạo nhóm Tiền Thông, nhưng cũng có chỗ thu hoạch.
Đại Diên cũng ở bên nghe cực kỳ nghiêm túc!
Nàng cũng giống như Dương Khai, đều là Thánh Vương tam tầng cảnh, lần này sau khi trở về, muốn bế quan đánh sâu vào Phản Hư Cảnh. Ngưng Hư đan Dương Khai luyện chế cho nàng, nàng vẫn giữ tốt.
Ước chừng sau nửa ngày, Dương Khai mới đứng dậy, tiễn mọi người khỏi điện tiếp khách, phía ngoài đã có Vũ Y điều khiển Phi Sa Chiến Toa, hộ tống bọn họ rời khỏi Lưu Viêm Sa Địa.
Ngồi ngay ngắn trong điện tiếp khách, Dương Khai trầm tư một hồi, lúc này mới lấy ra la bàn truyền tin, rót thần niệm vào trong kêu vài tiếng.
Một lát sau Dương Viêm chạy tới.
Dương Khai đem suy nghĩ bán ra đoạn đường nói với nàng, Dương Viêm cũng gật đầu khen ngợi, lập tức quyết định ra tay chuẩn bị. Dù sao tin tức này một khi truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn tới tranh đoạt của vô số thế lực.