Mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc, lành lạnh nhẹ nhàng.
“Au ui…’ Hứa Trúc Linh ôm trán kêu đau, sau đó bị người ôm vào lòng, bên tai là tiếng nói khàn khàn bất đắc dĩ của Cố Thành Trung: “Sao hậu đậu thế? Có va đau em không?”
Anh dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa trán cô.
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ trừng mắt lườm anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Nhớ em thì đến!”
“Anh thẳng thắn ha! Chúng ta còn chưa công bố với bên ngoài là chúng ta giả ly hôn đâu đấy!”
“Anh đến tìm vợ trước cứu vấn tình cảm cũng không có gì sai đi. Em vội vội vàng vang đi đâu thế?”
“Đang định đi tìm anh thì anh đến, vào phòng em đi.”
Cô kéo tay anh lên thẳng phòng ngủ trên tâng hai.
Lên đến nơi, Hứa Trúc Linh cẩn thận đóng cửa phòng, đưa hộp nhỏ cho anh: “Đây là đồ chú gửi cho anh, chú ấy dặn mãi là phải đưa tận tay anh, có vẻ nghiêm trọng lắm!”
“Hả? Thế à?”
Cố Thành Trung thoáng cau mày, nhìn chằm chằm chiếc hộp rơi vào trâm †ư.
Lát sau, anh mở hộp ra, thấy chiếc mặt nạ bên trong thì mày càng cau chặt hơn.
Bởi vì anh im lặng quá lâu nên không khí có vẻ nặng nề vô cùng.
Hứa Trúc Linh khẩn trương: “Sao vậy ạ?”
“Em biết biệt danh của Tân Nhâm Thành ở Hắc Mao là gì không?”
“Ảnh Họa Bì phải không?”
“Biết vì sao là Ảnh Họa Bì không? Vì ông ấy có thể biến thành người khác, tài năng của ông ấy chính là có thể mô phỏng giống hệt người mà ông ấy muốn. Tay nghề này gần như thất truyền rồi, hơn nữa quy tắc rất nặng, trên thế giới này số người có thể làm được như vậy ít ỏi không có mấy. Ông ấy làm mặt nạ của anh cũng chứng minh anh chính là một đường lui của ông ấy. Nếu ông ấy bị kẻ thù đuổi giết có thể đeo mặt nạ của anh lên chạy trốn. Nhưng bây giờ ông ấy lại… trả mặt nạ cho anh!”