Tô Khiết thầm thở phào, quả nhiên, cậu ba Nguyễn âm hiểm nhất, phúc hắc nhất.
Thật ra Nguyễn Hạo Thần nói là có liên quan đến mấy chuyện trước đây của ông cụ Đường, chuyện đó khiến cô rất là ngạc nhiên, nhưng rất rõ ràng, ba người già trước mặt điều hiểu lầm rồi, đều tưởng cô sắp bị Nguyễn Hạo Thần thuyết phục rồi.
Không thể không nói, chiêu này của Nguyễn Hạo Thần thật sự đủ thâm.
“Cháu vừa rồi nói với Khiết Khiết là vài chuyện trước đây của ông cụ Đường, sao lại không biết trước sau rồi?” khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên, nụ cười rất rạng rỡ.
Ba người già sững ra, lúc này mới phát hiện trúng chiêu của Nguyễn Hạo Thần rồi.
Có điều, loại tình huống vừa rồi, Tô Khiết trước nay luôn bình tĩnh say khi nghe thấy lời này của Nguyễn Hạo Thần, biểu cảm trên mặt rõ ràng thay đổi, dù là ai cũng sẽ hiểu lầm?
Thông qua lần thử vừa rồi, Nguyễn Hạo Thần có thể chắc chắn ba người trước mặt thật sự có âm mưu, vì âm mưu này bọn họ vừa bắt đầu thậm chí hoàn toàn thuận theo ý của anh.
Cậu ba Nguyễn cảm thấy bọn họ chắc muốn che đậy điều gì đó!!
Chỉ là bọn họ muốn che đậy điều gì? Điều gì khiến ba người bọn họ phí tâm tư đi che đậy như vậy?
Đương nhiên, cậu ba Nguyễn cũng đoán ra rồi, bọn họ trước tiên thuận theo anh ở mọi chỗ, chắc cũng có ý bảo anh sớm rời khỏi, cho nên, cậu ba Nguyễn quyết định không đi nữa.
Anh phải ở lại, cố gắng xem thử cho rõ.
Nguyễn Hạo Thần cầm ấm trà, rót một ly trà cho Tô Khiết, lại rót cho mình một ly, sau đó cầm ly trà, từ từ thưởng thức.
Nhìn dáng vẻ này của anh là định từ từ thưởng trà, chầm chậm thưởng thức, đây không biết muốn uống đến khi nào sẽ đi nữa.
Ba người già thấy dáng vẻ lúc này của cậu ba Nguyễn thì sững người lần nữa, thằng nhóc này cũng quá giảo hoạt rồi.
Bé Vũ Kỳ với bé Minh Hạo chắc cũng sắp dậy rồi, hai bảo bối đều không biết Nguyễn Hạo Thần ở đây, nếu như tụi nhỏ tỉnh dậy, xuống lầu…
Vậy thì hoàn toàn lộ tẩy rồi, bé Minh Hạo nhà ông ta còn chuẩn bị không ít kế hoạch nữa.
“Được rồi, hai đứa đi đăng ký kết hôn đi, mau đi đi?” Bà cụ Đường thấy Nguyễn Hạo Thần định ở lại đây lâu, hừ một tiếng, trực tiếp mở miệng đuổi người.