Ông ta phải chịu nỗi đau mất con, có thể tưởng tượng được ông ta đang tức giận tới mức nào.
Lý Trọng không nói gì, sắc mặt vô cùng u ám, sát khí phun trào, lão ta không ngờ võ công của Dương Thanh đã khôi phục thật.
Sắc mặt Lý Giang Hùng cũng u ám đến mức đáng sợ, lão ta nhìn về phía Lý Trọng: “Bố, Dương Thanh khinh người quá đáng, dám giết con cháu nhà họ Lý chúng ta trước mặt mọi người, nếu không bắt cậu ta trả giá cho việc này, nhà họ Lý sẽ trở thành trò cười cho Hoàng thành Thượng Quan mất”.
Lý Trọng không nói gì, lúc này, lão ta chợt nhớ tới chuyện Lý Thái Bạch đã biến mất ở Hoàng tộc, lão ta vốn đang suy đoán xem rốt cuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bắt Lý Thái Bạch hay Dương Thanh đã giết Lý Thái Bạch, bây giờ xem ra là khả năng thứ hai rồi.
Nếu như vậy thì tu vi của Dương Thanh đã khôi phục rồi, bằng không, sao anh có thể giết cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý chứ?
Sau khi im lặng một lúc lâu, Lý Trọng cắn răng: “Bắt cậu ta trả giá đắt ư? Cậu ta giết được cao thủ Thần Cảnh, tức là tu vi của cậu ta đã khôi phục rồi, có ai trong nhà họ Lý giết nổi cậu ta chứ?”
Đúng là Lý Trọng còn chiêu khác, nhưng không thể đối phó nổi Dương Thanh.
Lão ta đã tận mắt chứng kiến Dương Thanh mạnh đến mức nào, ngay cả người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng phải tốn bao công sức để đánh bại anh.
Với thực lực của nhà họ Lý bây giờ, họ vốn không có hy vọng gì trong việc giết Dương Thanh hết.
Quan trọng nhất là, tuy lão ta đã có chuẩn bị, nhưng nó dành cho mưu kế lớn hơn chứ không phải Dương Thanh.
Cho dù lão ta đã chuẩn bị tất cả, có thể giết được Dương Thanh, nhưng thực lực của nhà họ Lý cũng sẽ bị phơi bày, đến khi đó, nếu muốn trù tính chuyện khác thì rất khó.
Có thể nói, đối với lão ta bây giờ, biến số lớn nhất chính là Dương Thanh, nếu không có Dương Thanh, có lẽ lão ta đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình rồi.
“Ông tổ, cháu có chuyện này, không biết có nên nói không”.
Đúng lúc này, bề trên nhà họ Lý đã dẫn Lý Bảo Tuấn đến Hoàng tộc họ Thượng Quan để đón dâu chợt nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía ông ta, Lý Trọng lạnh lùng nói: “Nói đi!”
Bề trên nhà họ Lý đó vội đáp: “Cháu nhớ kỹ lại thì thấy, tuy Dương Thanh đã giết Lý Bảo Tuấn trong nháy mắt, nhưng không có bất cứ khí thế gì tràn ra từ người cậu ta cả”.
Lý Trọng không nói gì, nhưng trên mặt lại có vẻ đấu tranh, bởi vì chuyện này liên quan đến an nguy của nhà họ Lý, lão ta không dám cược bừa.
Nhưng nếu định đối đầu với Dương Thanh thật thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết anh.
Bởi vì bây giờ, rất có thể Dương Thanh đã mất võ công, nhưng anh vẫn còn thể xác Siêu Phàm Cảnh, không chừng ngày nào đó, võ công của anh sẽ khôi phục.
Một khi tu vi võ thuật của Dương Thanh khôi phục, có lẽ anh sẽ không tha cho nhà họ Lý.
Trong lúc Lý Trọng đang do dự, một người giúp việc bỗng chạy vào, quỳ trước mặt Lý Trọng: “Ông tổ, người của Hoàng tộc đến, người đó nói rằng muốn bàn chuyện quan trọng với ông tổ, chuyện này có liên quan tới Dương Thanh”.
Lý Trọng nhíu mày, nói ngay: “Để người đó vào đi!”.