Kaylin cố mỉm cười với bà. Vốn dĩ nghĩ rằng cô và gia đình của Zane có thể hạnh phúc mà không cần lo lắng gì về bên ngoài nữa. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn ra, giữa họ và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa nhưng lại có cảm giác rất gần. Cô nghĩ mình sẽ cố gắng hòa nhập tốt thôi, nhưng xem ra không phải như vậy. Họ lo lắng cho cô là thật, nhưng chỉ khi cô đã bị Zane hàng hạ đủ rồi mới đến bước họ lo lắng. Còn khi Zane ra tay, thô bạo thì họ hầu như coi rằng không nhìn thấy gì hết.
Ông Anthony thấy Zane vẫn đang ngồi ung dung thì đã đi đến ồm ồm nói:
– Lên phòng làm việc đi, giữa chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để nói lắm đấy.
Vừa dứt lời, ông cũng đã chầm chập đi vào cầu thang máy để bấm nút chọn số đi lên.
Zane vẫn ung dung thưởng thức chén trà. Cho tới khi hết cạn mới đứng dậy vuốt áo. Lướt qua nhìn Kaylin trong giây lát rồi rời đi.
Khi này thì Austin đã viện cớ để có thể nói chuyện riêng với Kaylin. Bà Anthony chỉ nghĩ đơn giản vì Austin trước nay rất cưng chiều Kaylin rồi nên cũng rời đi để cho hai người có không gian riêng.
Khi chắc chắn rằng không ai nghi ngờ thì Austin mới hạ thấp người mà nắm lấy hai cánh tay của Kaylin. Anh nói nhỏ đủ để có thể cho hai người nghe:
– Tinh Tuyết với anh đã quyết định… đợi khi em khỏe lại rồi thì sẽ đưa em rời khỏi đây. Em thấy thế nào?
Kaylin vừa nghe đến liền lắc đầu. Cô chưa có trốn thật bao giờ, nhưng lần rời đi đó Zane đã định đánh gãy chân cô luôn rồi. Đúng hơn thì anh còn muốn làm cô tàn phế. Cô cũng không dám tái phạm lần nữa. Một lần đã khiến cô sợ vỡ mật rồi.
Thấy Kaylin hốt hoảng lắc đầu như vậy thì Austin liền đưa tay ôm mặt cô. Ánh mắt anh vẫn đầy sự lo lắng. Anh biết rõ việc để Kaylin ở đây lâu dài sẽ chẳng phải tốt đẹp gì. Zane vốn dĩ không có chút tình cảm nào, nếu có thì vẫn sẽ không để cho Kaylin yên. Dù rằng hiện tại hay tương lai, anh không chắc Zane còn ra tay tàn nhẫn như thế nào với Kaylin nữa. Chính vì thế nên anh cần phải đưa Kaylin rời đi, có lẽ để hai con người này có thời gian, cách xa nhau một chút lại là ý hay.
– Nghe anh, em ở đây không phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa… nhỡ đâu em rời khỏi đây sẽ có một bất ngờ khác thì sao? Không phải em từng nói muốn tìm lại cha mẹ của mình à? Em nghĩ ở trong này sẽ tìm lại được họ sao?
Vì câu nói sau đó, Kaylin đã ngưng đọng trong vài giây. Cô trầm ngâm rất lâu, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc trốn đi, nhưng một mình cô thì không thể. Cô nghĩ mình sẽ rời khỏi đây, rồi sẽ đi tìm cha mẹ, nếu cô không tìm được cũng không sao. Cô có thể đổi lại tự do cho bản thân. Giờ thì có thêm người thôi thúc phía sau khiến Kaylin càng có thêm động lực.
Từ lắc đầu sợ hãi lại chuyển sang cái gật đầu kiên định. Điều này khiến Austin nở nụ cười với cô. Anh biết cô em gái này của anh sẽ hiểu chuyện mà. Xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:
– Đợi Lyly của anh khỏe lại, còn có rất nhiều nơi muốn đưa em đến. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.
Kaylin thật sự tò mò về lời Austin nói, thế nhưng cô không thể hỏi được bây giờ nên đã gật đầu để trả lời anh.
Cứ như vậy, cả hai quyết định trong âm thầm. Một điều có thể sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người nhưng họ vẫn muốn làm. Có lẽ họ cũng đã cùng đường nên mới phải làm như vậy.