Thẩm Lệ buồn cười, hỏi: “Nàng tặng ta thứ quý giá như thế, ta biết lấy gì để đáp lễ bây giờ?”
Chu Thanh trợn trắng mắt, đáp: “Thứ này mà đã coi là quý trọng sao, trong nhà huynh có mạch khoáng, huynh lại còn là đại quan có quyền trong triều nữa đấy.”
Thẩm Lệ liền nói: “Nhưng những thứ kia, đều là người khác cho, cái này, là nàng cho, là tuyệt thế vô giá.”
Chu Thanh.. Vốn cho là, trong quá trình làm quản lý tiêu thụ, da mặt của mình đã luyện thành kim cang bất toại. Nhưng mà, không ngờ tên này chỉ nói vài câu đơn giản, đã khiến mình.. Không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào!
Chu Thanh lập tức cười ha ha ha đổi chủ đề: “Sao huynh lại tới đây?”
Thẩm Lệ liền nhẹ nhàng sờ cái áo khoác lông mềm mại, cười nói: “Ta tới gặp nàng.”
Chu Thanh.. “Huynh đây là muốn thổ lộ sao?”
Lời này, Chu Thanh chỉ muốn nói trong lòng, kết quả lại buột miệng, bật thốt ra luôn.
Vừa nghe thấy, vành tai Thẩm Lệ liền ửng đỏ, cúi đầu nhìn Chu Thanh, nói: “Mẫu thân của ta nói, mặc y phục bà ấy tự làm, sẽ phải làm dâu của nhà ta.”
Chu Thanh..
Bàn tay Thẩm Lệ vốn đang vuốt ve áo khoác, chần chờ một chút, liền run rẩy nắm lấy tay Chu Thanh.
“Nàng nguyện ý không?”
Chu Thanh mới từ bên ngoài trở về, tay còn có chút lạnh. Được bàn tay ấm áp của Thẩm Lệ bao lấy, lập tức như được sưởi ấm lên.
Bàn tay Chu Thanh cũng khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cúi đầu nhìn nàng, lại hỏi: “Nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Trái tim Chu Thanh đập nhanh hơn. Trước mắt nàng nguyện ý yêu đương với Thẩm Lệ. Nhưng còn chuyện cưới hỏi thì.. Đều nói nhà hào môn sâu như biển, trong các tiểu thuyết xuyên việt cũng đều là trạch đấu đến ngươi chết ta sống. Nàng không đủ thông minh, không biết y thuật, không có võ công. Thẩm Lệ lại là đại quan trong triều đình, nàng sợ nàng chân trước tiến vào nhà Thẩm Lệ, chân sau liền bị một đám nữ nhân hại chết. Nàng không có dũng khí vì yêu liều chết đâu. Hoặc có lẽ là, còn chưa đủ thích, chỉ là có chút tâm động. Thế nhưng, triều đại này tựa hồ cũng không tồn tại chuyện cưới trước yêu sau a.
Hít sâu một hơi, Chu Thanh rút tay khỏi tay Thẩm Lệ, tiếp đó lại giống như huynh đệ đặt bàn tay lên trên tay Thẩm Lệ.. vỗ vỗ.
“Ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải nói cho huynh, là chuyện liên quan đến sống chết ấy!”
Nói rồi, Chu Thanh cũng không để ý đến phản ứng của Thẩm Lệ, đè thấp giọng một năm một mười kể lại chuyện tối hôm qua nghe cho Thẩm Lệ nghe.
“.. Bọn hắn dự định giết chết huynh đấy!”
Nói xong, Chu Thanh nghĩa chính ngôn từ, một mặt ngưng trọng tổng kết một câu.
Khóe miệng Thẩm Lệ khẽ nhếch lên, nở nụ cười, hỏi: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Chu Thanh.. cái não của huynh chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương thôi à? Có thể nói chính sự được không!
Liếc mắt, Chu Thanh đáp: “Huynh là đồ đệ của cha ta, ta đương nhiên phải lo lắng cho huynh a, chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn huynh bị người ta giết chết sao! Huynh nhanh nghĩ biện pháp đi.”
Thẩm Lệ liền nói: “Chỉ bởi vì, ta là đồ đệ của sư phó thôi sao?”
Chu Thanh.. Huynh có thôi đi hay không!
Thẩm Lệ.. Hình như, lại có chút lỗ mãng rồi. Cưới vợ thật là khó a! Vì cái gì cưới vợ không thể thống khoái giống như thẩm vấn phạm nhân kia chứ! (p/s: Nhà ngươi sẽ còn ế lâu dài! Phì)
“Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngày 15 tháng giêng, ta sẽ cho nàng tận mắt thấy ta làm sao bắt được tên Gia Luật kia.”
Thẩm Lệ bỗng nhiên đổi chủ đề, Chu Thanh thở dài một hơi: “Sao huynh lại đắc tội nhiều người như vậy a?”
Thảm Lệ liền đáp: “Bởi vì ta là người của ảnh vệ.”
“Ảnh vệ?”
“Ừ, tương tự với cẩm y vệ của tiền triều, ta là tổng chỉ huy của họ.”
Chu Thanh.. Đáy mắt tỏa sáng, lập tức nhìn về phía Thẩm Lệ. Cẩm y vệ? Tổng chỉ huy?
Chu Thanh lập tức hiểu ra vì sao Thẩm Lệ lại nói quyền lợi của hắn rất lớn nhưng lại chọc người lo ngại. Ai làm nghề này mà không chọc cho người ta phải lo ngại kia chứ?
“Cho nên, trước đây huynh bái cha ta làm thầy, là vì thuận tiện cho việc thi hành nhiệm vụ sao?”
Thẩm Lệ khẽ lắc đầu một cái đáp: “Vì nàng.”
Chu Thanh.. Mẹ nó! Cứ thế này thì còn có thể nói chuyện nữa được không đây!
“Khi đó, hình như hai chúng ta cũng chưa gặp nhau được mấy lần mà. Vì ta? Vì ta cái gì?”
Thẩm Lệ.. Nguyên nhân ban đầu, chỉ sợ cả đời này hắn đều không nói ra được. Nhưng nếu như thêu dệt một nguyên nhân..
Hơi nghiêng đầu, Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh.
