Giọng điệu tên này không biết là do bẩm sinh hay cố ý phát ra như vậy mà nghe rất ngựa, bất quá cũng chẳng có vấn đề gì cả, thứ âm thanh đó kết hợp với cái miệng xinh đẹp của hắn mà nói lời đưa đẩy thì hiệu quả mê hoặc càng cao. Mặc dù bây giờ bầu không khí xung quanh hắn rét lạnh quá thể.
Rõ ràng xung quanh không có ai đứng gác, nhưng khi hắn vừa dứt lời, trên tường chớp nhoáng phản chiếu hai bóng đen. Hai trong tứ đại hộ pháp của hắn nghe lệnh, thoắt cái đã biến mất.
Tay hắn lúc nào cũng cầm bộ roi da lộng lẫy, lúc này thong dong từng bước từng bước, bước đến gần nam nhân bị trói rồi đột ngột nâng khuôn mặt phi thường mỏi mệt của Tề Niên lên, nở nụ cười đầy ý vị.
‘Chát, chát’ không nói một lời liền quất người ta hai cái liên tục đau điếng.
Cùng với đòn roi ác liệt, giọng trẻ con trong đầu hắn la ó không ngớt: “Áh sao cậu lại đánh người?”
Trương Viễn Hoài vẻ mặt dửng dưng quất roi da lên người Tề Niên thêm ba cái để tỏ rõ lập trường, sau đó mới chậm rãi châm chọc: “Thế nào? Đau lòng cho chủ nhân của mày?”
Đại Lợi sợ hãi, cật lực giấu giếm: “Cậu, cậu nói cái gì tôi không hiểu?”
“Không hiểu cũng được thôi.” Dứt lời lại vung roi da vào ngực y mấy cái, mạnh tay đến nổi quất cái nào trên chiếc roi xinh đẹp của hắn nhuộm máu cái đó. Nhìn lại thân thể Tề Niên, vết thương chồng lên nhau làm da thịt nứt toạc ra kinh khủng.
Đại Lợi thức thời liền ngậm miệng trong nước mắt giả trân.
Tui sợ kí chủ nhai đầu mình hơn, thôi thì chủ nhân ráng chịu đựng ha.
Thật ra là SM c-cũng vui hê hê.
Tề Niên dù đã bị đánh đến bạc nhược nhưng ánh mắt vẫn ngoan cường không chịu khuất phục, y chính khí nói lí: “Ta chỉ là muốn đàm phán, hoàn toàn không có ý mạo phạm cũng chưa từng quá phận, tại sao Thánh quân một câu cũng không chịu nghe đã ra tay bắt ta?”
Trương Viễn Hoài nghe xong liền bật cười: “Từ trước tới nay bọn ta không nói đạo lí, muốn ta nghe thì đem nam nhân xinh đẹp đến hầu hạ, hoặc là—” Hắn cố ý kéo dài, giọng điệu ám muội từ từ thả chữ: “–Ngươi dạng chân ra đi~”
Thượng Tích: “…” Muốn đảo chính hay gì?
Y hoàn toàn không lường được hắn sẽ nói những lời này, song chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để y mất kiểm soát trừng mắt một cái bất mãn.
Mặc dù thái độ của y chỉ có trong cái chớp mắt thoáng qua, nhưng làm sao qua nổi cái máy quét Trương Viễn Hoài đang nhìn chằm chằm được? Thấy thái độ vừa rồi của y, hắn không nhịn được bật cười mỉa mai: “Sao? Chủ thần đại nhân muốn đánh hay giết ta à?”
Lần này ngay cả Thượng Tích cũng bất ngờ, vốn định chối bỏ không nhận, Trương Viễn Hoài lại nhanh nhảu bồi thêm một câu: “Ngươi lại muốn lừa ta cái gì? Ta rất rảnh, nói ra nghe xem?”
“Ta không có.” Thượng Tích biết mình không có đường lui, khổ sở đáp lại.
“Không giả vờ nữa à?” Trương Viễn Hoài tiếp tục khiêu khích.
Thượng Tích nhận ra lửa giận của hắn không nhỏ, lo sợ thăm dò: “Em biết được chuyện gì rồi? Ai đã nói cho em?”
Quả nhiên ngay lập tức hắn đáp lại bằng giọng điệu đâm họng “Xem ra bí mật chủ thần đại nhân đây giấu ta có không ít ha?”
“T – ta, anh không có ý xấu…” Thượng Tích sức đầu mẻ trán giải thích.
“Được rồi, ngày tháng còn dài, anh cứ từ từ bịa chuyện đi.” Nói xong không đợi y đáp lời, hắn liền phất tà y phục rực rỡ của mình mở cửa ngục tối, vô tình đóng lại cái ‘rầm’ dằn mặt y rồi đi mất.
– —————
(*) Góc vui vẻ không quạu:
Trưởng lão Độc Minh thần giáo: “Người ta tự xưng là thần giáo mà người trong giang hồ toàn kêu tà giáo, hic~”
Quần chúng tứ phương: “Sao không xem mấy người tu luyện cái gì?”
Trương Viễn Hoài quăng cái bẹp cuốn [Tà công đại pháp, ma giáo đại nghiệp] ra.
Trưởng lão Độc Minh thần giáo: “…” Ai mướn?
Trong khi đó tam trưởng lão vắng mặt loay hoay tìm kiếm cái gì đó cả một ngày trời: “Kì lạ, quyển bí kíp của mình đâu rồi cà?”