“Đúng đúng, ngươi nói rất đúng, nhưng là……” Sở Mộc Viễn nín lặng, mặt đầy u sầu nói: “Tính tình hài tử này…… Trẫm nói chuyện với hắn, nói nhiều thì cũng không biết nên nói cái gì, có thể hiểu nhau quá ít, trẫm hoàn toàn không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hắn thích cái gì, không thích cái gì, hắn đối với trẫm người phụ hoàng này cũng xa cách, trẫm đối xử với hắn không tốt, hắn cũng không để ý, trong phủ hắn ngoài quy cách đã định trẫm cho hắn kiến phủ tạo vườn, nội vụ phủ ấn lệ cho vay bổng ngân ở ngoài, hắn cũng không mở miệng muốn trẫm ban cho thứ gì, ngoài việc trẫm biết được hắn thích nhiều thị vệ riêng trong phủ, cũng không biết hắn dùng như thế nào, nhiều thị vệ ở phủ như vậy, có thể phá lệ được sao? Ai, điều trẫm không biết, thật sự rất nhiều……”
Đoàn Cẩm Sơ nghe trong lòng xót xa, hắn khổ sở như vậy, nếu nàng lại rời xa hắn, hắn sẽ như thế nào? Sẽ mắng nàng tàn nhẫn, sẽ hận nàng tuyệt tình, còn có thể……
“Tiểu Sơ tử, Bát Vương gia nói với trẫm, hắn có thể trải lòng với ngươi cùng ngươi nói chuyện trời đất, nói ngươi là bằng hữu duy nhất mà hắn biết, vậy ngươi nói cho trẫm nghe, các ngươi tán gẫu chuyện gì? Hắn thích những thứ gì?” Sở Mộc Viễn hưng trí nâng cao, ánh mắt mong chờ nhìn Đoàn Cẩm Sơ dò hỏi.
Đoàn Cẩm Sơ hốc mắt nóng lên, lòng lo lắng cuốn cuồng, “Hoàng thượng, bát đại gia nói với nô tài cũng không nhiều, chỉ vì nô tài có vô số chuyện cười, hắn luôn bị chọc cười ha ha, còn nhớ khi nô tài gặp hắn lần đầu……”
Khi nàng rời hỏi Triều Dương điện, thì đã đến hoàng hôn.
Đứng quá lâu, xương sống thắt lưng đau nhức, Đoàn Cẩm Sơ vừa đi vừa xoa bả vai và thắt lưng, bóng nàng ở sau người ngả dài thật dài.
Hai bên đường, rải rác vài bồn hoa trang trí, mặc dù không nhiều loại như ở ngự hoa viên, nhưng cũng nhiều sắc màu rực rỡ, đi trên đường đá cuội, nghe trong gió đêm thoang thoảng mùi hoa, cũng thập phần thích ý.
“Tiễn thời gian lặng lẽ trôi,
Trôi theo ánh trăng huyền ảo
Vươn tay khỏa hương tiểu hà,
Nghe tiếng đàn vương vấn quanh ta,
Đom đóm thắp sáng đêm tinh quang,
Ai cho ta thêm xiêm y như mộng,
Mở cửa sổ tâm ta ra địa vọng xa xa,
Ai thả xuống một đóa ưu thương hôm trước,
Ta như con cá ngụ ở hồ sen chàng,
Chỉ cùng chàng ngắm ánh trăng, lãng du……”
Bỗng dưng, bên sườn dốc trước mặt đột nhiên thấp thoáng bóng người, ngắt ngang hứng thú ngâm xướng của Đoàn Cẩm Sơ, nuốt từ còn lại vào bụng, đánh bạo run run hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Nếu là anh hùng hảo hán, hãy xưng tên ra!”
Người nọ ẩn náu ở chỗ tối nơi đèn cung đình không chiếu đến, nghe tiếng, cẩm bào vừa động, từ từ nửa chân bước ra, làm hé ra khuôn mặt tuấn mỹ như tiên ngoài ánh sáng, Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc lập tức đưa tay bịt miệng, lời nói theo khe hở bàn tay tràn ra, “Chàng, chàng sao lại vào cung?”
“Cách ngày nàng mới phải đến hầu một lần phải không?” Sở Vân Hách đến gần, nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Cẩm Sơ mím môi cánh hoa, chần chờ một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, cách một ngày mới phải đến hầu một lần, ngày mai nghỉ ngơi.”
“Vậy đêm nay nàng theo ta xuất cung đi, ngày mốt lâm triều thì ta lại đưa nàng vào cung.”
“Cái gì?”
Cả kinh, Đoàn Cẩm Sơ nâng cằm, nhìn ánh mắt như sao của Sở Vân Hách, kinh ngạc nói: “Như vậy sao được? Vạn nhất hoàng thượng cho truyền thì tìm ta ở đâu? Ta đây chẳng phải là chết chắc rồi sao! Còn có, ta hôm qua mới vào cung, đêm nay lại xuất cung với chàng, vậy sao được? Không phải nói chúng ta đang trong thời gian tách ra sao?”
“Sơ nhi!” Sở Vân Hách khàn giọng, mày chau ảm đạm, cúi đầu nói: “ta thật sự nhớ nàng, muốn lập tức nhìn thấy nàng, cho nên vào cung đón nàng.”