“ Lấy ơn báo oán? Ta thà rằng tin tưởng Thất hoàng tử là Ninh phi sinh ra hơn.”
Trong lúc nhất thời trong cung lời đồn bay đầy trời, càng nói càng thái quá, Ninh phi tức giận đến suýt nữa thổ huyết.
Không bao lâu có nội thị mang theo rất nhiều lăng la châu báu tới, nói là Hoàng Thượng ban thưởng lễ vật.
Nội thị chân trước vừa đi, sau lưng Ninh phi liền dẫm nát bét những lễ vật kia, nhưng lại không dám đi tìm Cảnh Minh Đế tính sổ.
Hoàng Thượng làm việc quá khó lường, vạn nhất bà đi lại làm ra chỗ tốt gì cho cái đứa con hoang kia, vậy bà liền khó sống rồi.
Một vài phi Tần vốn định đi tìm Cảnh Minh Đế cáo trạng liền cũng không có động tĩnh nữa.
Tình huống quá phức tạp, vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến là bảo đảm nhất.
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế dựa vào thành ghế, nhàn nhã lật xem thoại bản.
Haz, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Trong Tông Nhân phủ, mấy vị hoàng tử bị giam với nhau trong một phòng trống, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“ Lão Thất, ngươi bây giờ tỉnh rượu rồi chứ?” Ngũ hoàng tử hung dữ trừng Úc Cẩn, vẻ mặt hung ác.
Úc Cẩn cười nói: “ Ngũ ca hiểu lầm, ta không có say.”
Ngũ hoàng tử lập tức bắt lấy nhược điểm của Úc Cẩn, cười to nói: “ Ở trước mặt phụ hoàng ngươi nói uống nhiều quá, bây giờ lại nói không có say. Lão Thất, ngươi đây là khi quân!”
Úc Cẩn nhướng mày, so với Ngũ hoàng tử nóng nảy lại càng có vẻ lạnh nhạt thong dong: “ Uống hai bình rượu lớn chẳng lẽ không nhiều? Ta nói là uống nhiều quá, cũng không nói là uống say.”
“ Ngươi ——” Ngũ hoàng tử tức chết đi được, vung lên nắm đấm nhào lên.
Mấy vị hoàng tử vội vàng ngăn Ngũ hoàng tử lại.
“ Ngũ đệ, chúng ta đều bị giam tới nơi này, nếu ngươi còn đánh một trận nữa, cũng không phải là ba ngày là có thể đi ra đâu.”
Phòng trống của Tông Nhân phủ có thể làm cho những hoàng thân quốc thích nghe tiếng mà sợ mất mật, nếu không phải phụ hoàng chỉ thị sau ba ngày sẽ được thả ra, thì lúc này bọn hắn hẳn nên khóc lóc rồi.
“ Đúng đấy, Ngũ ca, ngươi vẫn nên yên tĩnh chút đi.” Bát hoàng tử khuyên Ngũ hoàng tử xong, liếc qua Úc Cẩn, cười lạnh nói, “ So đo với loại người này, không sợ bôi nhọ thân phận!”
“ Ách, ta ngược lại không biết ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì.” Úc Cẩn thản nhiên nói.
Cùng hắn đấu võ mồm ư? Vô luận là động thủ hay là động khẩu, nếu hắn mà thua thì sẽ không gọi Úc Cẩn!
Bát hoàng tử cười ha ha: “ Ngũ ca, ngươi phát hiện không, có một vài người ấy à chính là không có tự hiểu lấy mình, già đầu rồi vẫn chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, nói ra cũng không sợ chê khó coi?”
Ngũ hoàng tử cười ha ha một tiếng: “ Nếu hắn mà biết khó coi thì sẽ không chạy đến Tề Vương Phủ mất mặt xấu hổ.”
“ Ách, ta hiểu được.” Úc Cẩn lộ ra nét mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Đám người không khỏi nhìn qua.
Úc Cẩn khẽ dựa vào trên vách tường băng lãnh, cười tủm tỉm nói: “ Nói nửa ngày hóa ra các ngươi đắc ý chính là thân phận Vương gia. Chỉ là ta thật không rõ, cái loại thân phận chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết sống đến mười sáu tuổi là đã có thể lăn lộn này, đến tột cùng có cái gì đáng để đắc ý?”
Đám người bị hỏi đến cứng lại.
Bọn hắn có nghe nói lão Thất rất có uy vọng ở trong quân phía Nam, nhưng cái này thì thế nào?
Bọn hắn là hoàng tử, nếu như không có dã tâm, làm một Vương gia đã đủ để tiêu dao cả đời, nếu như có dã tâm, phấn đấu cũng là vị trí kia, ai sẽ đi lãnh binh đánh trận?
Ở trong quân đội dù có uy vọng cũng không bằng có địa vị ở trong lòng phụ hoàng.
Nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào, thì nói thật, thuận lý thành chương phong vương xác thực không có gì để mà đắc ý cả.
Bát hoàng tử đương nhiên chưa từ bỏ ý định để cho Úc Cẩn chiếm hết thượng phong, cười lạnh nói: “ Dù sao cũng mạnh hơn kẻ chẳng phải là cái gì như ngươi, ngươi ngay cả tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ chết còn không có đâu.”
“Lão Bát ——” Lục hoàng tử kêu một tiếng.
Cho dù có muốn chèn ép lão Thất, cũng không thể kéo luôn cả bọn hắn vào chứ? Cái gì gọi là tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ chết? Thật quá khó nghe.
Bát hoàng tử tự biết lỡ mồm, vội vàng cười cười với Lục hoàng tử.
Úc Cẩn rũ mắt, lười lại nhìn những người này.
Hắn muốn, tự sẽ đi lấy!
“ Làm sao, không còn gì để nói?” Bát hoàng tử gặp Úc Cẩn không nói, đắc ý hỏi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người nối đuôi nhau mà vào, một chủ sự đi ở trước nhất, sau khi hành lễ với các hoàng tử xong liền đi đến trước mặt Úc Cẩn: “Thất điện hạ, xin ngài đứng dậy, những người này muốn đo người may áo cho ngài.”
Úc Cẩn im hơi lặng tiếng đứng lên, những người khác đều không hiểu ra sao.
“ Đo người may áo làm cái gì?” Ngũ hoàng tử nhịn không được hỏi.
Chủ sự vội nói: “ Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh chúng thần chuẩn bị nghi thức sắc phong Thất điện hạ.”