Phải như người khác thì cô đã nhanh chóng cho họ một cú đánh cho hả dạ rồi.
Âu Thành Triệu ngoài dính lên người cô thì cậu không có làm gì để gây khó khăn cho Lạc Ân Nghiên cả. Khi vày cô đã thì lại ngoan ngoãn như cún con ngồi chờ cô làm việc xong.
Hoàn thành xong công việc của mình thì cũng đã quá giờ trưa. Lạc Ân Nghiên không đi ăn nữa mà trực tiếp đặt hai phần cơm sườn giao tới công ty, thường ngày cô hay ăn cơm trưa một mình, hôm nay có thêm sự hiện diện của người thanh niên này nên cũng có chút lạ lẫm.
Đây là buổi trưa đầu tiền của hai người mà ăn cùng nhau, buổi trưa không cao sang nhưng lại đầy không khí lãng mạn. Không biết do cậu kén ăn hay là do chăm sóc cho cô mà những thứ ngon đều gắp qua cho Lạc Ân Nghiên.
Nhiều lần cô gắp lại rồi lên giọng răn đe.
“Đừng gắp nữa! Mau ăn phần của cậu đi”
Nghe qua cũng có chút hung dữ ấy chứ, nhưng Âu Thành Triệu lại còn không thèm sợ hãi, thậm chí là bỏ lơ luôn lời nói của cô ngoài tai. Nói riếc cũng vậy, Lạc Ân Nghiên cũng đành mặc kệ cho cậu gắp đồ ăn qua phần ăn của mình.
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong yên tĩnh và bình lặng, lâu lâu có vài tiếng cười đùa thoải mái ở bên miệng Lạc Ân Nghiên.
_______________
Mùa đông đêm 25/12
Hôm nay là ngày noel chính thức, là ngày mà người ta hay nói Chúa Giê-su ra đời. Tuy được mang danh là ngày của những người công giáo nhưng người người kéo ra đường để đi chơi rất đông.
Lạc Ân Nghiên lựa chọn thời gian đẹp, khi vừa chạm mốc 00:00 giờ ngày 20/12. Bộ sản phẩm mùa động của hãng thời trang NUL chính thức được công bô ra thị trường, có lẽ do may mắn nên khi vừa mới tunh ra sản phẩm đã thu hút thị trường rất đông đúc.
Cho tới đêm ngày 25/12 tổng lại số lượng đặt hàng thì có thể lên tới hàng trăm đơn rồi. Đối với cô một hãng thời trang vừa ra mắt đã được đông đảo ủng hộ như vậy thì thật sự rất thành công đi. Trong tất cả các đơn đặt trước cũng có vài người quen của cô trong giới showbiz, họ cũng có lòng tốt mà quảng bá cho hãng thời trang của cô.
Dù cô đã nói trước là không cần nhưng những người đó vẫn cứ ra sức chia sẻ để quảng cáo sản phẩm miễn phí cho cô. Thấy việc này Lạc Ân Nghiên lại có chút cảm động.
Vì được đón nhận một cách đầy nhiệt huyết ở phía thị trường nên Lạc Ân Nghiên đã rất vui cả ngày hôm nay. Buổi tối cô mang tâm trạng vui vẻ đi chơi noel với Âu Thành Triệu, ngồi trên xe kể những luyên thuyên bất diệt trên trời xuống đất. Không biết lấy đâu ra sự gan dạ mà cô còn hay hát lẩm bẩm ở trên xe.
Âu Thành Triệu vừa lái xe vừa hứng trọn niềm vui của cô bày tỏ cho cậu, khuôn mặt đầy cưng chiều hiện lên trên khuôn mặt người con trai. Môi từ đầu đến cuối đều cười đến khuông buông xuống nỗi.
Đêm nay hai người cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, dự định là vừa chúc mừng sự thành công store thời trang của cô vừa ăn mừng noel luôn. Đồng thời đêm nay Âu Thành Triệu có một món quà vô cùng đặt biệt dành tặng cho người con gái của cậu. Mà giờ phút này Lạc Ân Nghiên vẫn không biết dự định tiếp theo của Âu Thành Triệu là gì.
Chiếc xe Porsche đánh lái đậu gọn vào sân nhà hành rộng lớn. Lạc Ân Nghiên được cậu mở cửa đi xuống xe, cô nhìn ngơ ngác xung quanh mà thấy kì lạ. Rõ ràng đêm này là đêm người người đi ra ngoài nhưng ở đây lại không có một bóng người nào.
Ngay cả một chiếc xe đậu ở đây thôi kiếm còn khó nữa là. Lúc này toàn bộ nhân viên nhà hàng đều đi ra chào đón cô một cách nhiệt liệt, lúc đầu Lạc Ân Nghiên còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Âu Thành Triệu đi bên cạnh ôm chặt lấy eo đưa cô vào nhà hàng.
Nhà hàng này thiết kế theo kiểu Châu Âu nên nhìn rất sang trọng. Từng đồ hoạ được khắc lên bức tường đều trông vô cùng bắt mắt, nhìn thôi cũng có thấy độ đắt tiền và xa hoa của chúng.
Trong nhà hàng không có một bóng người nào, không khí yên lặng đến kì lạ. Trong đầu Lạc Ân Nghiên lúc này bất ngờ hiện ra một suy nghĩ gì đó.
Nếu cô đoán không lầm có phải cậu đã bao nhà hàng này trong đêm nay không?
Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô khiến Lạc Ân Nghiên ngẩn ngơ. Bàn ăn của hai người được bố trí ở trung tâm nhà hàng, một tầng rộng lớn như vậy lại chỉ có duy nhất một cái bàn ăn của hai người. Xung quanh đều là mảng nền trống trơn, những bong bóng nhỏ màu đỏ lăn tự do trên nền gạch mạ vàng, lâu lâu lại bay lên rồi rớt xuống.
Ở bàn ăn thì có mấy ngọn nến rất lung linh, gợi lên một khung cảnh rất lãng mạng. Do Âu Thành Triệu đã đặt trước nên khi hai người tới đồ ăn đã lần lượt đem lên, tất cả đều là những món sơn hào hải vị đắt nhất, và ngon nhất ở đây.
Cô cảm thấy có phải cậu hơi phung phí tiền hay không? Chủ yếu hôm nay đi chơi là cô muốn hoà mình vào đám người đông đúc, tự do ăn uống những món ăn giản dị ở chợ đêm. Lạc Ân Nghiên chống cằm ngẩn ngơ nhìn cậu hỏi.
“Có phải cậu đã bao nguyên cái nhà hàng rồi không”
Âu Thành Triệu nhún vai thản nhiên trả lời.
“Đúng rồi! Hôm nay em muốn chỉ có hai ta mà thôi, đêm nay em có món quà tặng chị ở tại đây, làm sao có thể cho người khác thấy được chứ”
Vừa nói cậu vừa cắt thịt bò thượng hạn cho Lạc Ân Nghiên. Trong đầu như đang suy nghĩ gì đó mà cánh môi cứ nhếch lên cười thầm nãy giờ.
“Thật là tốn tiền! Chỉ là một ngày lễ đơn giản không cần phải cầu kì như vậy. Tôi còn tưởng tôi và cậu đang đi chơi lễ tình nhân ấy chứ”
Âu Thành Triệu cười cười không nói, cắt xong đĩa thịt bò cậu để lại vì trí trước mắt cô dịu dàng nói.
“Chị mau ăn đi, tí nữa chúng ta cùng nhau khui quà. Bảo đảm chỉ sẽ cảm động đến phát khóc cho mà xem”
Nghe cậu nói vậy Lạc Ân Nghiên liền bĩu môi “xuỳ” một tiếng, sau đó không nói gì mà tập trung ăn thịt bò.