Coi trọng nông nghiệp, phát triển thương nghiệp, khai thông kênh mương làm lợi cho dân, mỗi một chuyện đều chạm đúng chỗ bá tánh cần nhất, đây chính là điều dân tâm mong cầu.
Mới đầu còn cảm thấy công chúa mỏng manh yếu nhược, nhất định cũng giống Đông Quan thượng thư lúc trước, chẳng qua chỉ có hư danh mà thôi, không nghĩ tới Trấn Quốc Công Chúa thật sự làm nên chuyện, mọi mặt chu đáo, không có một lỗ hổng. Thậm chí, nàng gặp phải quan lại ngồi không ăn bám trên đường, nói hạ chức liền hạ chức, sấm rền gió cuốn, ngắn ngủi một năm, đã chỉnh đốn Công Bộ ngay ngắn trật tự.
Mỗi người ở các bộ làm đúng phận sự, tận dụng hết khả năm.
Một năm này, Công Bộ làm tốt nhiều nhiệm vụ, ước chừng tốt hơn năm ngoái ba phần, nhân số quan viên lại chỉ bằng một phần ba lúc trước.
Đây là quyền mà Võ Hoàng cho Thái Bình, cũng là thể diện mà Thái Bình đem về cho Võ Hoàng.
Ai nói công chúa không thể giống như hoàng tử cai trị địa phương, Thái Bình làm cũng không kém hơn nam nhi một chút, thậm chí mỗi một chuyện đều làm rất tốt.
Người lớn thích công chúa, trẻ nhỏ càng thích công chúa.
Nghe thấy công chúa nói “Hôm nay không cần đa lễ”, liền có hai đứa bé cầm hồ lô đường đến gần công chúa, cười hì hì đưa hồ lô đường cho nàng, “Điện hạ, mời người ăn.”
Thái Bình mỉm cười ngồi xổm xuống, cao ngang với mấy đứa nhỏ, sờ sờ đầu đám trẻ, “Ai đã làm hồ lô đường này?”
“Do a nương nhà ta làm!” Hai đứa bé cực kỳ đắc ý, lại không hẹn mà cùng mà nói lên những lời này.
Người lớn hiểu được lễ nghĩa vội vàng tiến lên dắt mấy đứa nhỏ về, nghiêm túc giáo huấn, “Điện hạ đã có ngự thiện hầu hạ, hồ lô đường này, không thể để điện hạ ăn.”
“Ai nói bổn cung không thể ăn?” Thái Bình cười to, chậm rãi đứng lên, “Hôm nay đã là chung vui cùng mọi người, tự nhiên các ngươi ăn cái gì, bổn cung sẽ ăn cái đó.” Vừa nói, liền ra hiệu cho Xuân Hạ nhận lấy hồ lô đường trước, “Xuân Hạ, thu lại cho bổn cung trước đã, đêm nay bổn cung trở về sẽ chậm rãi thưởng thức.”
Nếu là ngày thường, chỉ cần Xuân Hạ ăn trước một viên, Thái Bình liền có thể an tâm nếm thử một viên. Nhưng hôm nay không giống vậy, nàng biết Võ Tam Tư đang giăng bẫy chờ nàng nhảy vào, những món ăn này cần phải cẩn thận vạn phần.
“Vâng.” Xuân Hạ tiến lên, nhận lấy hồ lô đường.
Đứa nhỏ cao hứng muốn hỏng rồi, nhảy nhót vỗ tay nói: “Điện hạ thích! Ha ha!”
“Phò mã tới!”
Trong đám người không biết là ai nói câu này, mọi người liền nhao nhao dõi mắt về phía phò mã Võ Du Kỵ ngồi trên hắc mã —— hôm nay hắn xuyên một bộ viên khâm bào sam đỏ rực, đai ngọc trên eo dưới ánh mặt trời lộ ra một mạt sắc lạnh. Có lẽ sau khi làm cha, cả người liền sẽ trầm ổn hơn nhiều.
Thái Bình lặng lẽ xem biến hóa của hắn trong đáy mắt, hắn không còn lỗ mãng đòi hỏi, ngược lại thêm vài phần phong thái quân tử, cảm giác chán ghét của nàng đối với hắn lúc trước bất giác cũng tan đi không ít.
Võ Du Kỵ liếc mắt một cái liền nhìn thấy công chúa minh diễm bên trong đám người, tiếng lòng hắn khẽ run, sau khi xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho gã sai vặt phía sau, liền đi đến chỗ Thái Bình.
“Điện hạ.” Võ Du Kỵ biết đúng mực, cách Thái Bình một bước liền ngừng lại, cung kính chắp tay nhất bái với Thái Bình.
“Phò mã không cần đa lễ.” Thái Bình lại chủ động phủ lên mu bàn tay hắn, thuận thế nắm tay hắn, cùng nhau đi vào giữa bá tánh, “Hôm nay ngươi và ta cùng nhau cầu phúc, làm thật tốt lễ mừng này.”
Trước mặt người khác, điện hạ luôn dịu dàng như nước. Cũng chỉ có thời điểm này, Võ Du Kỵ mới có thể có được một vài ôn nhu của điện hạ. Hắn cay đắng mím môi, có thể có được một ít cũng tốt rồi, có lẽ ngày nào đó điện hạ sẽ phát hiện ra hắn tốt chăng?
Điện hạ đã bớt cảnh giác với hắn, ít nhất điểm này Võ Du Kỵ cảm nhận được.
Hắn càng quân tử với Thái Bình, trước mặt người khác Thái Bình liền càng thân cận với hắn, hắn đã biết được phương pháp, cho nên ở trước mặt người khác hắn cũng tự đắc vui vẻ hưởng thụ dịu dàng thắm thiết hiếm có của công chúa.
Võ Du Kỵ xem như kẻ tuấn tú nhất trong đám con cháu Võ thị. Hiện giờ cùng công chúa nắm tay đứng đó, một người oai hùng, một người tươi đẹp, các bá tánh chỉ nói đây là một đôi trời đất tạo nên.
Hôm nay một màn này sẽ biến thành mật tin được nhét vào trong tráp đồng, rất nhanh sẽ lọt vào mắt của a nương. truyen bac chien
A nương càng cao hứng, Thái Bình sẽ càng được a nương yêu thích.
Điều duy nhất Thái Bình lo lắng chính là Uyển Nhi, nàng ấy nhìn thấy bức mật tin này, lần sau lúc gặp mặt riêng tư, không biết có toát ra một chút ghen tuông hay không? Nghĩ đến đây, Thái Bình yên lặng cười cười, lại có vài phần sung sướng vì trả thù được.
Trên đời không chỉ có một mình Uyển Nhi sẽ ghen, đường đường là công chúa như nàng cũng sẽ. Lý Lăng thu thập tình báo từ các phủ, chỉ cần tới chỗ Võ Tam Tư, liền sẽ nghe thấy tên Uyển Nhi.
Hôm nay là Võ Tam Tư tìm mấy quyển thi văn đưa qua, ngày mai là Uyển Nhi trả cho Võ Tam Tư mấy quyển thoại bản.
Đúng vậy, rõ ràng biết là phùng tràng tác hí, nhưng chuyện ghen tuông cũng không phải do các nàng khống chế.
Càng để ý, liền càng dễ dàng ghen tuông.
Ai bảo nàng cùng nàng ấy là người đặt ở đầu quả tim lẫn nhau chứ?
Bên này Thái Bình cùng Võ Du Kỵ trò chuyện cùng các bá tánh một lát, Xuân Hạ nhìn thoáng qua sắc trời, hiện nay đã gần đến hoàng hôn, nàng nhắc nhở Thái Bình, “Điện hạ, giờ lành tới rồi.”
Thái Bình cười cười, “Vậy bắt đầu lễ mừng thôi.” Lúc nói chuyện, nàng nhìn lướt qua trong đám người, xác thật có rất nhiều gương mặt tuấn tiếu.
Nông dân quán xuyến việc nhà nông, màu da rám nắng thô ráp, quan nhỏ trắng trẻo non nớt, có che giấu cỡ nào cũng có sẽ chút bất đồng với nhóm nông dân bên cạnh.
Võ Tam Tư ơi Võ Tam Tư, chọn cho bổn cung toàn dưa vẹo táo nứt thế này, thật là không có một kẻ làm cho bổn cung vừa mắt.
Trong lòng Thái Bình âm thầm trào phúng Võ Tam Tư, trên mặt lại cười như gió Xuân tháng Ba, ấm áp lại dịu dàng.
Võ Du Kỵ nghĩ, hôm nay tâm tình của điện hạ nhất định rất tốt, cho nên mới có thể thân cận với hắn như vậy.
Các bá tánh vây quanh tế đàn vài vòng, quỳ trên mặt đất, nhìn công chúa cùng phò mã sóng vai châm lửa đốt phù triện, thả vào chậu than, thành tâm cầu nguyện.
Phù triện dần dần hóa thành tro tàn trong chậu, kết thúc buổi lễ cầu nguyện, Thái Bình nói xong lời chúc phúc, các bá tánh cao hứng hô vang, “Năm sau bội thu, ngũ cốc được mùa.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều vui mừng.
Dựa vào lệ thường, bá tánh ở chỗ này đem rượu ngũ cốc ủ lâu năm ra, vui vẻ ca hát nâng ly nửa canh giờ, sau đó trước khi đến canh giờ cấm đi lại, ai về nhà nấy.
Trong tiếng reo vui mừng, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, liền nghe thấy Thái Bình nói nhỏ, “Phò mã, hôm nay cao hứng, cùng bổn cung uống mấy ly.”