– Ta sẽ giúp ngươi.
Lạc Li nhẹ nhàng nói.
– Dĩ nhiên, nàng mà không giúp, ta vỗ mông…
Mục Trần cười nham hiểm.
Lạc Li đỏ mặt, xấu hổ trừng mắt liếc hắn. Nếu kẻ khác dám buông lời khinh bạc, e rằng nàng sẽ một kiếm thống khoái xuyên cổ họng tên đó, nhưng cái tên trước mặt này thì không được.
– Thôi hiện tại cũng nên giải quyết phiền phức ở đây trước đã.
Mục Trần cười tủm tỉm nhìn lên ba người Tạ Quan:
– Các vị, chạy theo ta vui chứ?
Tạ Quan sắc mặt khó coi, nhìn qua Lạc Li bên cạnh hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Hiển nhiên, bọn họ rất e ngại nàng ta.
– Muốn nói gì cứ nói, nàng sẽ không nhúng tay vào.
Mục Trần cười nhạt, dĩ nhiên nhìn ra ba người kia vốn coi thường hắn.
– Hừ, nói thì nói, ta sợ ngươi sao.
Tạ Quan rốt cục nhịn không nổi cục tức đó nữa, cất giọng lạnh lùng:
– Chúng ta e ngai Lạc vương, bất quá ngươi thì ta không ngại. Nói không khách khí, nếu Lạc vương không ở đây, ngươi có tư cách gì mà kêu gào trước mặt ta? Cái gì mà Huyết Họa giả, cái gì mà đủ tư cách nhận đánh giá cấp Vương? Bằng vào cái thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ này sao?
Lạc Li hơi nhíu mày, ngón tay búp măng khó chịu gõ gõ vào vỏ kiếm, đôi mắt lưu lý tỏa hàn khí.
– Sửa lại chút, bây giờ là Thần Phách cảnh trung kỳ.
Mục Trần cười nói, tuy tinh phách của hai con thiên thú kia phần lớn đều bị Cửu U tước ăn hết, nhưng cái phần sót lại chút ít kia cũng đủ đưa hắn lên đến Thần Phách cảnh trung kỳ.
– Há.
Tạ Quan cười châm chọc:
– Có gì khác nhau sao?
Đối với ba cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ chân chính như họ, Mục Trần có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ thì cũng không hơn sơ kỳ bao nhiêu.
Những cường giả Thần Phách cảnh sau lưng họ cũng nghĩ thế, dù răng thực lực đó cũng rất khá, bất quá cũng chưa thể đứng vào hàng nhất lưu.
– Ta lại thấy khác đó.
Mục Trần cười nhìn bọn hắn, nhưng trong đôi mắt lại không có nhiều ý cười:
– Vậy tiếp theo chúng ta chơi đùa chút đi, để xem các ngươi có thể thắng không.
Tạ Quan ngẩn người. Mục Trần muốn chơi đùa ba người bọn họ? Thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ của hắn chỉ cần 1 người đã thừa sức đánh hắn dẹp lép, 1vs3, muốn chết à?
Bọn hắn liếc nhau, nhìn qua Lạc Li bên cạnh tên kia.
– Nếu các ngươi không thích làm đối thủ của hắn, vậy ta có thể thay thế.
Lạc Li thản nhiên nói.
– Ha ha, ngươi đã can đảm như thế, chúng ta không bồi tiếp thì cũng không nể mặt ngươi quá rồi.
Tạ Quan nghe Lạc Li trả lời liền thả lỏng tinh thân, cười nói mừng rỡ.
– Này, Mục Trần, ngươi định làm chi đó?
Diệp Khinh Linh vội vàng bước qua, bất giác lo lắng hỏi. Ba người kia là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ, dù cho Mục Trần mới đột phá nhưng cũng chỉ là Thần Phách cảnh trung kỳ mà thôi, làm sao lại có thể chiến một lúc cả ba tên? Lúc thường hắn thông minh lắm mà, không lẽ tấn cấp khiến hắn đầu óc ngớ ngẩn? Hay là muốn biểu diễn lấy điểm trước mặt Lạc Li sao?
Lạc Li nhìn qua Diệp Khinh Linh đang lo lắng, đôi mắt lưu ly liền quét ngay về phía Mục Trần, nhăn mặt ra ý không hiểu. Hừ, tên vô lại, bên cạnh không thiếu nữ tử xinh đẹp.
Mục Trần nhìn thấy ánh mắt Lạc Li cũng nhe răng cười xòa, nhìn qua Diệp Khinh Linh khẽ nói:
– Yên tâm đi, ta không có lỗ mãng.
Diệp Khinh Linh nghe vậy cũng không biết nói gì thêm, quay sang Lạc Li, hai mắt bất giác phấn khích:
– Ngươi chính là Lạc vương Lạc Li ư? Rốt cục đã có thể diện kiến, ta rất hâm mộ ngươi a.
Lạc Li dường như lần đầu tiên thấy một cô gái nhiệt tình với mình như thế, trong lòng cũng nao nào, gật đầu chào:
– Xin chào!
– Xin chào, ta tên Diệp Khinh Linh…
Mục Trần thấy Diệp Khinh Linh phấn khích thế cũng hơi ngạc nhiên, nàng ta thích Lạc Li ư?
Hắn bất đắc dĩ chỉ biết lắc đầu, không quan tâm các nàng nữa, bước lên nhìn ba người Tạ Quan:
– Các ngươi nếu có thể đỡ được một kích của ta, mọi chuyện cho qua. Nếu đỡ không nổi, thì để ấn ký lại, ta đang cần gấp.
Tạ Quan cười lớn, tên kia thật cuồng không biên giới, nghĩ bọn ta là con chó con mèo ư? Dễ đối phó thế ư?
– Vậy thỉnh Huyết Họa giả đại danh đỉnh đỉnh chỉ giáo!
Ba người cười nói, ý tứ trêu ghẹo.
Mục Trần cũng cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Đám cường giả Thần Phách cảnh thì sửng sốt, nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy hai bàn tay Mục Trần, rất nhiều linh ấn hiện ra.
– Linh ấn? Hắn còn là một Linh Trận sư?
Mọi người toát ra vẻ kinh ngạc.
Tạ Quan vẫn đang cười, nhưng cũng dần thu lại, ánh mắt càng lúc càng nghiêm trọng, bởi vì số linh ấn trong tay Mục Trần đã vượt qua con số 30.
Linh ấn mà đạt đến số lượng 35, thì đã uy hiếp được cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ.
Mục Trần nhanh tay biến đổi thủ ấn, linh ấn nhanh chóng đạt mốc 35, nhưng không có dấu hiệu ngưng lại.
– 36…
– 38…
– 40…
Rốt cuộc đám cường giả Thần Phách cảnh đều nuốt nước bọt cái “Ực” rõ to, ánh mắt rung động.
40 linh ấn!
Ba người Tạ Quan lúc này đã biến sắc.