Lý Duyên Ý bố trí một cục diện quanh co phức tạp như vậy, nói ra thì cũng coi như thành công.
Chuyện Vệ Đình Húc nhập sĩ mặc dù còn có chút nhàn ngôn toái ngữ, nhưng các đại thần đều biết Lý Duyên Ý muốn dốc sức bảo trụ Vệ Đình Húc, cái đầu ở trên người quan trọng hơn, không dám tiếp tục nhiều lời. Mà A Hâm quay về Nhữ Trữ cũng danh chính ngôn thuận.
Kết quả thánh chỉ sau khi được đưa tới bắc cương cũng không có hồi âm, A Hâm không có từ bắc cương trở về.
Lý Duyên Ý có chút hờn giận.
Nàng đời này mặc dù không phải đều luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng phần lớn những thứ nàng muốn đều đã nắm được ở trong tay, chỉ có A Hâm là nàng vẫn chưa thể nắm chặt vào tay.
Trước đây khi hai người còn trẻ phân cao thấp lẫn nhau xem như là có chút tình thú, nhưng hiện tại Lý Duyên Ý cũng đã bước lên ngai vàng trở thành Hoàng đế rồi, thánh chỉ mà Hoàng đế ban ra có ai dám không tuân theo? Không tuân theo sẽ bị trảm, ai cũng biết đến đạo lý này.
A Hâm cố tình không đáp trả.
A Hâm đây là đang vũ nhục Hoàng thượng.
Lý Duyên Ý suốt mấy đêm cũng chưa từng có giấc ngủ ngon, ở trên giường trằn trọc nhớ tới A Hâm, nhớ tới nữ nhân mà nàng đã vô số lần có được, rồi lại vô số lần từ giữa những kẽ ngón tay lướt đi. Nhớ tới tư vị của nàng khi ở dưới thân của chính mình, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Muốn bắt lấy nàng, nắm giữ nàng, siết chặt linh hồn nàng, khiến nàng sẽ không bao giờ có thể từ trong tay mình chạy trốn được.
Việc khai thác Vạn Hướng Chi Lộ khiến triều đình và dân chúng kinh ngạc, có thể nói là công trạng có một không hai. Lại thêm Quốc vương của Lưu Hỏa quốc đến thăm viếng, hai vị quân vương gặp mặt đích thân ký kết khế ước, cùng chung tay mở rộng Vạn Hướng Chi Lộ, đầu tiên chính là đơn hàng kếch xù có giá trị mười vạn vạn lượng bạc trắng. Lý Duyên Ý mặt mày rạng rỡ thần thái phấn khởi, làm cho nỗi chua xót vì bị A Hâm dằn vặt tạm thời cũng bị nhét vào trong góc.
Canh Thái hậu nghe nói Lý Duyên Ý mấy ngày gần đây ăn uống rất ít, thức ăn mà ngự trù đưa tới nàng ăn cực ít, ngoại trừ uống canh thì không có hứng thú ăn uống gì khác.
Canh Thái hậu lo lắng cho thân thể của nàng liền đến Hà Thọ cung thăm nàng, khi Thái hậu đến đó Vệ Đình Húc đang đứng trước bàn cát cắm những lá cờ nhỏ màu đỏ, Canh Thái hậu tiến vào lạnh lùng nhìn nàng, sắc mặt không tốt. Vệ Đình Húc tương đối thức thời cũng không nán lại, thả quân cờ xuống hướng Thái hậu hành lễ sau đó lui đi.
Lý Duyên Ý hưng trí bừng bừng dẫn Canh Thái hậu đến trước bàn cát, khoa tay múa chân ở trên bàn cát dùng những hạt cát đắp nên tất cả thành trì, nói với Thái hậu về tài phú mà Vạn Hướng Chi Lộ sẽ mang đến cho Đại Duật.
“Mẫu hậu, nhi thần trong lòng rất cao hứng, mới vừa đăng cơ đã lập được kỳ công có một không hai này, không chỉ nói Lý Cử tên nhãi ranh kia, mà ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng có công tích như vậy. Trên thế gian này còn ai dám nói Lý Duyên Ý ta thân là nữ tử không xứng ngồi trên ngai vàng nữa?” Quốc khố trống rỗng nhiều năm cuối cùng lại có bạc để lấp vào, Lý Duyên Ý giống như là một người nông dân chỉ trong một đêm đột ngột giàu lên, có chút tự đắc.
Canh Thái hậu nói: “Hoài Sâm của ta thông minh tài giỏi, ai gia từ lâu đã nói con mới là người thích hợp nhất của Lý gia ngồi trên ngai vàng này……”
“Tất nhiên.” Lý Duyên Ý nói, “Ta mới là cốt nhục thuần khiết nhất của Lý gia, Đại Duật thực long.”
Canh Thái hậu sau khi tán dương Lý Duyên Ý xong bắt đầu nhắc đến những lời lẽ kinh người của Lý Duyên Ý trên triều đường mấy ngày qua, nói cho dù có muốn ban thưởng cho Vệ Đình Húc cũng không nên phong quan, lại còn ban hầu tước.
Lý Duyên Ý khép lại bầu không khí vui vẻ hòa thuận giữa hai mẹ con mới vừa rồi, sắc mặt trầm xuống ngồi vào phía sau chiếc bàn dài trong phòng, phun ra hai chữ: “Vì sao?”
Canh Thái hậu lại lấy di mệnh của Minh Đế ra nói nữ tử không thể làm quan, con để cho Vệ Đình Húc nhập sĩ chính là vi phạm di mệnh của Minh Đế, chẳng phải là sẽ đeo trên lưng tiếng xấu bất hiếu hay sao.
Lý Duyên Ý lạnh lùng hừ một tiếng: “Hiện giờ con mới là Hoàng đế Đại Duật, chiếu mệnh của Hoàng đế có người nào dám không tuân?”
“Minh Đế luận tình cảm chính là phụ thân của con, luận đạo lý chính là quân chủ của con, con làm trái di mệnh của Tiên đế như thế, chẳng lẽ là muốn người trong thiên hạ đều noi theo con sao? Con vừa mới có một chút công tích đã ngạo mạn như thế, thì sao có thể là phúc khí của Đại Duật? Sau lưng có bao nhiêu người đang nói những lời nhàn ngôn toái ngữ này, ta làm mẫu thân nghe được trong lòng có bao nhiêu khó chịu, Hoài Sâm con có hiểu không?”
Lý Duyên Ý không nói lời nào, Canh Thái hậu nói: “Chuyện của Vệ thị ta không nói nhiều, trong lòng con cũng biết rõ. Tạ thị A Hâm kia tuyệt đối không thể triệu nàng về.”
Lý Duyên Ý nheo mắt lại —— quả nhiên nói tới nói lui vẫn là nhắc đến chuyện này!
“Hoài Sâm, hiện giờ mẫu hậu chỉ có con. Mấy năm qua con chơi đùa như thế nào mẫu hậu có từng nói con một câu nào không? Nhưng hiện tại con là Hoàng đế, không thể tiếp tục tùy hứng, không thể để cho Lý gia tuyệt hậu a!”
Lý Duyên Ý trầm tư một lúc, sau đó nói ra một câu làm cho Canh Thái hậu hoàn toàn không ngờ tới: “Mẫu hậu, nếu Hoài Vũ còn sống, ngài còn có thể cảm thấy con là người thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế sao? Mẫu hậu là cảm thấy con không bằng Hoài Vũ hợp ý của mẫu hậu sao?”
Canh Thái hậu biến sắc: “Mẫu hậu là kẻ thù của ngươi sao? Cái chết của đệ đệ ngươi vẫn là nỗi đau trong lòng ai gia, ngươi sao có thể lấy chuyện này ra đâm vào vết thương lòng của mẫu thân ngươi chứ!?”
Lý Duyên Ý bỗng nhiên đứng phắt dậy, tất cả những phiền toái trong mấy ngày nay tại một khắc này đều bùng nổ, nàng lớn tiếng nói với Canh Thái hậu: “Mẫu hậu chớ quên! Hiện giờ quả nhân mới là Hoàng đế của Đại Duật! Quả nhân chính là quân vương của thiên hạ này nói một là một! Bất luận là trong triều hay trong cung ai cũng không thể thao túng quả nhân!”
Canh Thái hậu giật mình, nàng không nghĩ tới Lý Duyên Ý sẽ đối với nàng như vậy. . Đam Mỹ H Văn
“Nhi thần không phải là Lý Cử phế vật kia, không cần mẫu hậu mọi chuyện đều phải vất vả dặn dò. Mẫu hậu có phải đã mệt mỏi rồi không? Người đâu, đưa mẫu hậu hồi cung nghỉ ngơi.”
“Dạ!”
Truy Nguyệt quân canh giữ ở cửa tiến lên muốn đưa Canh Thái hậu rời đi, Vưu Thường thị lập tức xông lên dùng phất trần xua các nàng ra, hét lớn: “Làm cái gì làm cái gì, lão thân ở đây ai dám động đến Thái hậu! Các ngươi, các ngươi làm phản hay sao hả!”
“Thần không dám.” Các binh lính Truy Nguyệt lui ra sau một bước, nhưng hoàn toàn không có vẻ kính sợ, mấy ánh mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm Canh Thái hậu.
Canh Thái hậu trong lòng nguội lạnh không thôi, hốc mắt rưng rưng khó mà nói thêm được gì nữa, dưới sự hộ tống của Vưu Thường thị vội vàng rời đi.
Lý Duyên Ý ngồi ở sau bàn tràn đầy u sầu, rất lâu cũng không nói gì.
Khiến cho nàng triệt để rơi vào tình trạng lo âu chính là một phong thư mà A Liệt trình lên ba ngày sau đó.
A Liệt nói sáng sớm phong thư này đã xuất hiện ở bên trong Hoài Sâm phủ, nằm đè lên một cành hoa hải đường, A Liệt biết mối liên hệ gắn bó chặt chẽ giữa Lý Duyên Ý và hoa hải đường, liền suy đoán phong thư này là gửi cho nàng.
Lý Duyên Ý cũng không biết phong thư này đến từ tay người nào, nhưng nàng nhận ra được nét chữ trong thư, chính là xuất phát từ Vệ Đình Húc đã từng cùng nàng trao đổi qua vô số mật thư.
Đây là nét chữ của Vệ Đình Húc, Lý Duyên Ý nhận ra được.
“Nữ nhi của Tạ tặc đã hoàn toàn tùy con sở dụng, phụ thân yên tâm.”
Phong thư này không phải là gửi cho Lý Duyên Ý, nhìn qua đường mép của tấm da dê có chút mài mòn, phong thư này đã rất lâu ngày rồi, chính là một phong thư cũ.
Thực rõ ràng là Vệ Đình Húc viết cho phụ thân nàng Vệ Luân.
Tạ tặc? Nhìn thấy hai chữ này người đầu tiên Lý Duyên Ý nghĩ đến chính là Tạ Phù Thần, nữ nhi của Tạ tặc chính là nói A Hâm? Không đúng, A Hâm từ khi nào lại tùy Vệ Đình Húc sở dụng chứ?
Trong đầu Lý Duyên Ý rất nhanh hiện lên một cảnh tượng.
Ngày đó khi Tạ Phù Thần mang binh đánh vào Hoài Sâm phủ đã thở hổn hển mà nói với A Hâm một lời như thế này:
“Ngươi và muội muội ngươi mỗi người một kiếm, vừa vặn kết liễu mạng sống của lão phu! Đến!”
A Hâm còn có một muội muội, ngay cả bản thân A Hâm tựa hồ cũng không rõ cho lắm.
“Lợi dụng nữ nhi của ta để giết ta, ngươi và Vệ Đình Húc không hổ là cá mè một lứa, sử dụng thủ đoạn giống nhau như đúc!”
Lúc ấy Tạ Phù Thần cũng để lại những lời này. Sử dụng thủ đoạn giống nhau như đúc? Ý tứ là Vệ Đình Húc đã lợi dụng nữ nhi của Tạ Phù Thần tới giết hắn. Khi đó Lý Duyên Ý không biết hắn vì sao lại nhắc đến Vệ Đình Húc, nhưng hôm nay nghĩ lại, rốt cuộc là cùng phong thư kỳ quái này không mưu mà hợp.
Vệ Đình Húc thật sự đã mưu tính chuyện như vậy?
Nhưng lại chưa bao giờ đề cập qua với nàng.
Lý Duyên Ý hai tay nắm chặt thư, thâm trầm suy nghĩ.
Nàng ngẩng đầu nhìn một cây đại thụ cao ngất trời. Loại cây này ở trong viện của nàng dùng để che mát, bất tri bất giác cây càng lớn càng cao càng lớn càng rậm rạp, sinh ra thật nhiều cành nhánh rất nhỏ mà chính nàng cũng không hề hay biết. Một vài phiến lá cây bí hiểm ẩn sâu ở bên trong, nàng muốn hái xuống một phiến để nhìn xem cho rõ ràng, lại phát hiện đó đã là một việc khó khăn.