Cho dù là thế, cũng chẳng có ai cảm thấy không thỏa đáng.
Ai có thể tức giận với một người chết đây?
Tức giận với một người chết thì có gì hay. Hắn đã liều mạng cứu sống Tô Nhan, đó là ân trạch hắn đáng được hưởng thụ trước khi chết.
Tất cả đều nghĩ, bị công kích mạnh như vậy, Dương Khai tất nhiên sẽ chết.
Duy chỉ có Giải Hồng Trần, khi chứng kiến màn cảnh này, hai con ngươi hắn đều đỏ ngầu.
Lần trước tận mắt nhìn thấy Dương Khai vuốt ve bàn tay ngọc ngà của Tô Nhan, đã làm hắn đố kỵ điên cuồng, cảnh tượng đó bao trùm tâm trí hắn như ác mộng, mỗi lần nhớ lại đều đau như đao cứa. Còn lần này, tên này càng quá đáng hơn, dám làm ra chuyện này trước mặt bao nhiêu người, thử hỏi hắn làm sao nhẫn nhịn được?
Cơn phẫn uất và lửa giận của Giải Hồng Trần tuôn trào như nước lũ vỡ đê, hắn như mất hết lý trí, nhìn Dương Khai ngấu nghiến, sát khí dày đặc trắng trợn tản ra.
Nằm bên dưới Dương Khai, cách đó trên trăm trượng, Tô Nhan chậm rãi đưa mắt lên lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Giải Hồng Trần run rẩy toàn thân, đột nhiên tỉnh táo lại nhìn xuống bên dưới, đầy xót xa và ân hận!
Nếu vừa rồi hắn quên mình cứu Tô Nhan, thì người bây giờ được hưởng thụ chẳng phải là hắn sao? Với công lực của hắn, kể cả có bị yêu thú đánh trúng, cũng tuyệt đối không chết được, cùng lắm chỉ bị trọng thương.
Lấy thân thể trọng thương ra đổi lấy cái nhìn thiện cảm của Tô Nhan, mối giao dịch này tính toán thế nàocũng thỏa đáng.
Tại sao? Tại sao lúc đó mình không kịp phản ứng? Tại sao lúc đó mình chỉ mải chìm đắm trong hình ảnh hư ảo của Tô Nhan, mà quên mất nguy hiểm của chính nàng? Tại sao hắn lại không bị ảnh hưởng bởi hình ảnh hư hảo đó?
Cơ hội vô cùng tốt lại bỏ qua như vậy!
Cuồng phong nổi lên, trời đất vắng lặng.
Cuồng phong lay động mái tóc Tô Nhan, phe phẩy y bào của Dương Khai, vang rền trong cơn gió ào ào.
Không ai dám tiến lên, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ.
Tô Nhan nhìn lên bầu trời hỗn độn, một bài ca khẽ khàng phả ra từ miệng cô, tiếng hát này người khác không ai nghe thấy, chỉ vọng đến bờ tai Dương Khai.
Trong tiếng hát mờ ảo, thanh lãnh chất chứa tia hy vọng.
Hòa trong tiếng hát, cô lại đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Dương Khai hết lần này đến lần khác, tựa như người mẹ đang làm hết phận sự của mình mà ru con ngủ.
Bên cạnh, con yêu thú giơ hai chi trước lên, gương mặt dữ tợn vẫn đang bị đóng băng, như muốn đạp chết Tô Nhan và Dương Khai bất cứ lúc nào.
Một cảnh tượng như thơ như họa, nhưng toát lên vẻ tuyệt mỹ thê lương.
Khúc hát chấm dứt, động tác của Tô Nhan cũng dừng lại, thở ra một hơi, gió hương lay động tóc mai Dương Khai, cô khẽ giọng: –
– Hồi phục xong rồi thì dậy đi.
– Đó là bài gì thế? Dương Khai chẳng động đậy, chỉ có tiếng nói điềm đạm đáp lại, âm thanh yếu ớt, không phải giả vờ.
Tô Nhan trầm mặc một lúc lâu rồi mới trả lời:
– Ta không biết, bỗng nhiên nhớ ra thôi.
– Rất hay.
Dương Khai chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng dính chút máu, sắc mặt tái nhợt, thân người run rẩy, từ từ gắng sức đứng dậy.
Tô Nhan bình thản nhìn hắn, mọi cảm xúc trước đó trong đôi mắt lúc này chợt biến mất, chỉ con lại sự lạnh lẽo thấu xương.
Dương Khai khẽ than thở, biết vị sư tỷ này đã cố vỗ về sóng gợn trong lòng, khiến hồ tâm tư trở về trạng thái yên ả.
Hắn đưatay ra hiệu với cô.
Tô Nhan đưa bàn tay nhỏ bé ra, dựa vào lực kéo từ Dương Khai, từ từ đứng dậy.
Một sợi tóc đen vướng trên mặt, đưa tay gạt nó sang tai, lúc này Tô Nhan toàn thân lấm đầy bụi đất, đầu tóc hơi rối, nhưng vẫn hiện rõ khí chất nghiêm nghị thần thánh không thể nào xâm phạm.
– Sao lại thế?
Từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên, tất cả đều nhìn Dương Khai, không tin nổi vào mắt mình.
Tên nam nhân mà họ tưởng đã chết chắc đó lúc này lại đứng dậy êm đẹp, tuy nhìn xơ xác thê thảm, nhưng căn bản không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ thể hắn làm bằng sắt hay sao? Bị đánh như vậy sao lại không chết?
Phía Huyết Chiến bang, Long Tuấn cũng không khỏi biến sắc.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi cũng không kiềm được, thở dốc một hơi nặng nề. Trên mặt Hồ Mị Nhi thoáng hiện nụ cười nhẹ nhõm, trong mắt lờ mờ vệt nước mắt, lẩm bẩm nghẹn ngào:
– Thật tốt quá, tốt quá rồi.
Vừa nói, vừa che miệng, nuốt nghẹn lời nói.
Hồ Kiều Nhi sững sờ, đưa tay lên quệt khóe mắt, ở đó cũng có một giọt nước mắt đi qua.
Sao lại như vậy?
Hồ Kiều Nhi giật mình. Tuy rằng hiện giờ cô không còn ghét Dương Khai nữa, và cũng căng thẳng lo âu vì tình cảnh kinh hoàng lúc nãy, nhưng Hồ Kiều Nhi biết, đại đa số mọi người đều có tâm trạng giống mình, chẳng ai thờ ơ, không chút động lòng cả.
Có điều bản thân cô cũng không đến mức vì một tên nam nhân không thân quen thoát chết trong gang tấc mà vui đến rơi lệ chứ?
Huống hồ, tuy cô không ghét Dương Khai, nhưng cũng chẳng có thiện cảm là mấy.
Nhìn qua muội muội mình, Hồ Kiều Nhi dường như có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm sau cơn lo của tiểu muội, cảm giác này như tự thân có được, là sự đồng cảm.
Hóa ra là như vậy! Trong mắt Hồ Kiều Nhi lóe lên sự thư thái, và cả sự mơ màng.
Bên phía Phong Vũ lâu, Phương Tử Kỳ ánh mắt rạng rỡ, thốt lên:
– Đỗ sư muội, hắn chưa chết!
Gương mặt hưng phấn của Đỗ Ức Sương đỏ bừng bừng, vôc ngực nói:
– Vừa rồi làm muội sợ quá, huynh ấy mà chết thì thật đáng tiếc, con người huynh ấy cũng không tệ mà.
Bên phía Lăng Tiêu các, Giải Hồng Trần mặt mày xám ngoét, ánh mắt thất thần.
Hắn đau đớn tột cùng vì cơ hội mình vừa bỏ qua, càng căm hận hơn vì diễm phúc của Dương Khai, hắn như tên tướng lĩnh vừa thua trận, đã mất hết khả năng suy nghĩ.