Khoảng nửa giờ sau, từ trên đỉnh núi một loạt tia sáng bắn xuống như mưa, uy thế hết sức khủng khiếp. Cảnh tượng hùng vĩ này đúng như Tiểu Hắc đã nói, cả đời e là không được mấy lần có thể chứng kiến.
– Đây là…
Mộc Bình há hốc mồm có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào. Phía dưới không phải vừa rồi đang đánh nhau ầm ĩ sao? Vậy đạn pháo kích kia là của ai?
– Không cần lo lắng, quân Liêu trận này tất…đại bại.
Tiểu Hắc trong mắt mang theo suy nghĩ phức tạp nhìn về màn biểu diễn của pháo kích sáng cả vùng trời. Kẻ không hiểu chuyện thì có thể mỉm cười, còn người nhìn thấu thì lại thấy trong lòng có chút chua xót.
– Ta cứ cảm thấy mình như lạc vào sương mù vậy, không hiểu nổi chuyện gì đã diễn ra. Tại sao Trần Khả tướng quân tử trận lại không ảnh hưởng gì mà ngược lại quân Yên còn thắng lớn?
Trương Bất Phàm gãi gãi đầu lắc đầu khó hiểu hỏi. Mọi chuyện diễn ra thật vô lý, nghe không thuận, nghĩ không xuôi a.
– Quân cơ bất khả lộ, ngày mai các ngươi sẽ rõ.
Tiểu Hắc cười nhạt, không muốn nhiều lời. Nó chậm rãi nhắm mắt lại tiếp tục đả tọa, bỏ mặt những ánh mắt tò mò hoài nghi của mọi người.
Trận pháo kích liên tục một canh giờ mới dừng lại, cho dù quân đoàn có đông đến đâu dưới tình huống mưa đạn thế kia chắc chắc phải tan tác. Bóng tối cũng dần chìm xuống, đại địa đã nhuốm đẫm máu tươi, xác người ngổn ngang một cách thê lương.
Sau bóng tối vô định chính là bình minh, là ánh sáng rột rửa mọi thứ. Nhóm người Tiểu Hắc đã sớm rời khỏi, chỉ là khi tiến về phía doanh trại chỉ có Tiểu Hắc, Mộc Bình và Loan Trương hai người. Tương Hoàn cùng Ngô Chí thân phận không đủ tín nhiệm để tham dự.
Việc này đối với họ Tương thì chẳng có vấn đề gì, gã vốn nghĩ bản thân kiếp này cũng đành làm một tay chạy vặt. Càng dính đến những chuyện đại sự sẽ chẳng có gì tốt đẹp để ăn cả, phải công nhận rằng Tương Hoàn rất có giác ngộ. Có lẽ vì thế nên gã mới lọt vào mắt của Tiểu Hắc.
Ngô Chí thì ánh mắt lập lòe, tuy lão ta là người của thế gia võ đạo, không quan tâm nhiều đến chuyện thế tục tranh đấu. Có điều Yên quốc và Triệu quốc khác biệt, hẳn lão sẽ không quá vui vẻ khi thấy đối phương tỏ ra mạnh mẽ lợi hại. Dĩ nhiên, Ngô Chí sống hơn nửa đời người, sớm đã thành tinh, lão thừa hiểu Tiểu Hắc không tín nhiệm lão, cho nên trước sau đứa trẻ kia vẫn không hề tiết lộ bất kỳ chuyện hệ trọng nào nửa lời cho lão cả.
Phần tâm tư này… Ngô Chí chỉ biết thở dài. Thôi thì lão cũng chỉ biết cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ là được. Dù sao gia chủ cũng không có chỉ thị gì khác, lão cũng không muốn mạo hiểm vô ích.
Quả thật Ngô Chí cảm nhận không sai, Tiểu Hắc không muốn tiết lộ cơ mật của quân Yên cho lão nghe được. Cho dù suy nghĩ có khác biệt với người phàm thì Tiểu Hắc vẫn không quên xuất thân của mình. Do đó, nó sẽ không lỡ lời để tổn hại cho quốc gia của mình.
Chỉ qua một đêm, doanh trại đã chỉ còn lại một đống hoang tàn, đất bị đạn pháo cày nát, có nhiều cái hố to ngổn ngang cả. Nhìn cảnh này, đến Mộc Bình cũng phải hít vào khí lạnh. Đoán chừng cho dù là thiên cấp cao thủ lọt vào ổ phục kích này cũng khó tránh được kết cục tan xương nát thịt.
Giữa cái khung cảnh rợn người đó, có một cái bàn nhỏ, một trung niên tóc lấm tấm bạc uy dũng ngồi, hai bên sau lưng ông ta phân biệt là một già một trẻ. Vừa thấy đám người Tiểu Hắc, vị trẻ tuổi kia mỉm cười bước lên nói:
– Mộc Bình đệ, chúng ta lại gặp mặt, ngươi vẫn khỏe chứ.
Từ cử chỉ đến thần thái, Trần Hỏa tựa như đã lột xác thành một con người khác. Vẫn là bộ quân phục đó, nhưng người mặc lại không phải là tên thiếu tướng cao ngạo ngày hôm qua. Thay vào đó là một thanh niên với sự tự tin cùng nụ cười rạng rỡ mang theo nhiều ẩn ý.
– Tiểu Hắc công tử, ngươi cũng khỏe chứ?
Khác với phong cách kênh kiệu đã từng, Trần Hỏa lần này rất lịch sự khách khí chào hỏi mọi người một lượt. Tiểu Hắc cũng cười nhạt đáp lại:
– Trần thiếu tướng khách khí, nhờ ơn của Trần gia các người, chúng ta vẫn còn sống đây.
Lời đáp có chút khó nghe, thế nhưng Trần Hỏa vẫn cười rất tươi, không có chút dấu hiệu giận dữ nào cả. Ngược lại, hắn ta còn nói:
– Ta cũng thật không nghĩ ra các người vậy mà có thể thoát thân được. Xem ra Yên quốc thật sự đản sinh ra không ít nhân tài thật thụ, tương lai nhất định sẽ cường thịnh.
– Haha
Tiểu Hắc cười to hai tiếng, không muốn nói tiếp. Nó chậm rãi bước về phía trung niên nhân, khẽ thi lễ cười nói:
– Trần …Khả. À không, Trần Chí Thiền tướng quân, không biết thứ mà ta yêu cầu không biết thế nào.
Vị trung niên nhân ngồi kia không ai khác chính là Trần Chí Thiền tướng quân. Giờ đây ông ta không còn hình ảnh của một mãng phu nữa mà cả người như một hồ nước thanh tĩnh, chỉ cần nhìn vào ông ta liền có thể cảm nhận được sự trầm tĩnh đến lạ thường.
– Là chúng ta khiến các người liên lụy. Đồ ngươi yêu cầu ta đáp ứng, xem như là đền bù.
Dường như không để ý việc Tiểu Hắc gọi nhầm tên của mình, Trần Chí Thiền lấy một cuộc giấy trong tay áo ra ném về phía Tiểu Hắc.
– Đa tạ Trần tướng quân giúp đỡ.
Tiểu Hắc đón lấy cuộn giấy mà không mở ra xem, nhanh chóng cất vào. Điều này khiến cho Trần Chí Thiền có chút bất ngờ, ông ta cũng không hỏi đến mà nói:
– Liêu quốc rừng thiên nước độc, các ngươi nhớ bảo trọng.
– Cảm tạ cát ngôn của ngài, cáo biệt.
Đã lấy được thứ mình cần, Tiểu Hắc liền dứt khoắc rời đi. Mộc Bình tuy còn muốn hỏi rõ nhiều chuyện nhưng đành phải đuổi theo Tiểu Hắc nên đành bỏ qua.
Khi tất cả đã rời khỏi, Trần Hỏa mới lên tiếng:
– Chúng ta cứ để họ đi vậy ổn không? Cháu cảm thấy tiểu tử kia quá đáng ngờ, cho dù Mộc gia đảm bảo cho nó nhưng …
– Không cần để ý nhiều vậy. Nếu nó là địch thì kế hoạch của chúng ta đã sớm thất bại rồi. Cho nên không cần phải đa tâm.
Trần Chí Thiền vung tay, rất nhiều bóng đen ẩn nấp xung quanh xuất hiện, bọn họ đều toát ra tu vi mạnh mẽ khó lường. Chí ít bọn họ đều có tu vi huyền cấp cao thủ.
– Sư đệ, thứ Trần tướng quân đưa cho ngươi là gì vậy? Ta chẳng hiểu gì cả, tại sao Trần Hỏa và Trần tướng quân cứ như trở thành người khác vậy?
– Bản đồ của Liêu quốc do thám tử nước Yên vẽ ra.
Tiểu Hắc cười nhạt đáp, sau đó nó tiếp lời:
– Vốn bọn họ chính là vậy. Trần gia thích giả trư ăn thịt hổ, chỉ có những kẻ tin bọn họ khờ khạo mới là kẻ ngốc thôi.
– Tại sao họ phải làm vậy? Lúc nãy đệ gọi nhầm Trần Chí Thiền tướng quân là Trần Khả có ý gì vậy?
Mộc Bình không quá ngốc, nếu không anh ta cũng không thắc mắc nhiều thế.
– Ông ta à, Trần Khả? Trần Chí Thiền? Cũng như ông ta nói, cũng chỉ là một cái tên mà thôi hì hì.
Càng nghe Tiểu Hắc nói, mọi người như rơi vào mê chướng, có cái hiểu có cái mờ mịt.
– Vậy cuối cùng trong hồ lô Trần gia chứa thứ gì? Không phải Lương tướng quân và Trần Khả tướng quân đã tử trận hay sao? Không lẽ tất cả chúng ta thấy là giả?
Trương Bất Phàm nhịn không được phải lên tiếng.
– Không, hai người họ hi sinh là thật, nếu chúng ta không kịp chạy thoát thì chúng ta cũng đã kết bạn trên đường hoàng tuyền rồi.
– Tại sao? Sao họ phải làm vậy?
Người ít nói như Loan Phụng cũng phải sửng sốt thốt lên. Với họ, những mưu sâu kế hiểm từng biết cũng không phức tạp như lần va chạm này.
Tiểu Hắc cố tìm ra một từ giải thích hợp lý nhất, cuối cùng nó bèn nói ra chín chữ:
– Binh pháp hắc ám, thí tướng đoạt tiên cơ!