Thẩm Triệt há hốc miệng, ban đầu thì không dám tin, đến khi tỉnh ra thì sung sướng đến phát cuồng. Có thể quay phim truyền hình, cậu đã xúc động đến nghẹn ngào rồi, bây giờ đối phương lại nói rằng không phải phim truyền hình mà là màn ảnh rộng! Mà cậu cũng không phải người qua đường hay diễn viên phụ, thậm chí cũng không lại phải nam thứ chính, mà là vai nam chính luôn đó!
“Làm sao vậy? Cậu không vui à?”
“Không, không phải…” Ánh mắt Thẩm Triệt vẫn đầy lo âu, “Chỉ là tôi…” Chỉ là quá vui mừng. Đến nằm mơ, cậu cũng muốn được đóng phim, muốn đến phát điên lên rồi, bây giờ đột nhiên lại đón lấy tin tức này, quả thực giống như một giấc mơ.
Mã tổng giám bước trở lại sau bàn làm việc, rút kịch bản ra giao cho cậu: “Tôi đã xem qua kịch bản. cũng đã bàn bạc với đạo diễn và nhà sản xuất rồi, mọi người đều thấy cậu là thích hợp nhất.”
Thẩm Triệt đón lấy, kịch bản tên là 《Cái chết của chú cá bảy màu》
“Nhưng cũng không phải không có mạo hiểm,” Mã tổng giám ngồi xuống sau bàn làm việc, ngón tay đan nhau, trịnh trọng lạ kỳ nói, “Vai diễn của cậu trong phim là một họa sĩ đồng tính luyến ái.”
Thẩm Triệt sửng sốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm nghị ngồi sau bàn làm việc.
“Dù gì cậu cũng xuất thân là thần tượng, vai diễn này sẽ phá tan hình tượng trước đây của cậu. Cậu cũng có thể từ chối.” Mã Lôi Lệ nói.
Đột nhiên có cơ hội quay phim điện ảnh, thế nhưng một đề tài gây tranh cãi lớn như thế này… Đầu óc Thẩm Triệt lúc này cũng đang loạn nháo nhào, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu nói: ” Tôi muốn… xem kịch bản trước đã.”
“Nên như thế.” Mã Lôi Lệ gật gật đầu, “Xem xong kịch bản thì báo lại tôi.”
Vội vã hoàn thành nốt mấy việc lặt vặt ở đài truyền hình xong xuôi cũng đã hơn mười giờ tối, Thẩm Triệt theo vài người lác đác lên xe điện ngầm, tìm một ghế trống ngồi xuống. Hiện tại cậu chỉ là một người mới vừa chạm đến cương vị của một MC thực tập, không có chuyện công ty lại sắp xếp xe riêng cùng trợ lý cho cậu.
Thẩm Triệt lấy kịch bản ra bắt đầu xem. Tàu điện ngầm chạy qua đường hầm yên lặng, trên xe nhiều người đang ngủ, thế giới tựa như một chiếc nôi màu trắng bạc. Cậu ngồi đối diện một cậu thiếu niên đang đeo tai nghe nghe nhạc, một chút giai điệu theo tai nghe điện thoại lọt ra ngoài, một chốc vui vẻ, một chốc lại ưu thương. Thẩm Triệt vẫn cúi đầu, đắm chìm trong kịch bản, cảm giác tựa như ảo mộng, thế nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Một khắc kia khi đóng kịch bản lại, đỉnh đầu chợt vang lên tiếng radio thông báo trạm đến của tàu. Lúc này Thẩm Triệt mới phát giác mình bất tri bất giác đã ngồi trên xe đi một vòng, trở lại trạm xuất phát.
Thẩm Triệt đặt hai tay trên kịch bản, vẫn chưa thể tin mình lại nhận được một kịch bản vĩ đại như vậy. Ngẩng đầu nhìn những hình ảnh nhạt nhòa gào rít chạy qua cửa sổ xe, trước mắt cậu như đang bắt đầu lạch cạch chiếu lên những hình ảnh tươi sáng sống động. Cậu nhớ tới những lời Mã tổng giám nói với mình trong văn phòng. Nhận vai diễn đồng tính luyến ái này, nếu diễn không tốt có lẽ sẽ phá hủy một thần tượng, nhưng ngược lại, nếu thành công, nó sẽ cho cậu hoàn toàn thoát khỏi hình tượng một thanh niên sôi nổi ngốc nghếch đã ăn sâu bén rễ trong cảm nhận của khán giả. Cậu phải đánh cược một phen này.
Huống chi, cậu thực sự rất thích kịch bản này.
Ngày hôm sau, Thẩm Triệt không đợi được nữa, đồng ý nhận lời tham gia bộ phim. Buổi chiều, Mã tổng giám tác phong nhanh nhẹn đã sắp xếp cho cậu gặp mặt nhà sản xuất cùng đạo diễn. Vừa trông thấy Khải Mặc Lũng, Thẩm Triệt thiếu chút nữa đã rớt cả cằm.
Ngược lại, nhà sản xuất lại là một người cậu không biết. Vị Viên tiên sinh này khá mập mạp, khoảng chừng bốn mươi tuổi, lúc cười lên trông rất ôn hòa. Nghe nói đây là lần đầu tiên ông ta sản xuất phim nhựa, trước đó mới chỉ làm mấy bộ phim truyền hình. Thẩm Triệt không khó để nhận ra Viên tiên sinh đặt kỳ vọng rất nhiều vào bộ phim và cả vai chính do cậu đảm nhận. Điều này ngược lại, lại khiến cho cậu càng thấy áp lực.
Buổi tối quay về chung cư, Thẩm Triệt cũng không đi ngủ sớm, đợi cho tới hơn ba giờ rạng sáng. Khải Mặc Lũng mở cửa bước vào, nhìn thấy cậu thanh niên tóc xoăn đang cầm một tách trà nóng, ngẩn người ngồi trên sô pha. Anh cũng không bất ngờ, vừa cởi cà vạt vừa nói: “Chờ anh làm gì?”
Thẩm Triệt thực sự không nén được những nghi vấn chất chứa trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Em có thể hỏi, tại sao lại chọn em đóng vai chính được không?”
Khải Mặc Lũng vẻ mặt đã hiểu: “Cậu muốn nghe lời nói thật sao?”
Tim Thẩm Triệt nhảy lên một chút. Cậu biết mình thì được mấy lượng trọng, hiện tại cậu cùng lắm chỉ là một MC giải trí mới vào nghề, trước đó cũng chỉ đóng hai bộ phim thần tượng cùng hai bộ phim hài, lại còn xui xẻo phải mang cái danh độc dược rating. 《Cái chết của chú cá bảy màu》tuy kinh phí đầu tư không lớn nhưng kịch bản lại cực kỳ xuất sắc, lại có Tinh Bang Giải Trí tham gia, phần tốt như vậy sao có thể tự nhiên rơi xuống đầu cậu cho được? Nhà sản xuất họ Viên kia rõ ràng cũng không biết rõ về cậu, tuy rằng ông ta luôn miệng nói cảm thấy ngoại hình và khí chất của cậu đều rất thích hợp. nhưng nếu đã xem qua những bộ phim trước đây cậu từng đóng, hẳn sẽ biết vai diễn này cùng kiểu nhân vật sở trường của cậu khác xa nhau.
Khải Mặc Lũng nhìn Thẩm Triệt: “Lời nói thật đó là, anh cảm thấy cậu hiện tại cũng không có thực lực để diễn phim nhựa anh làm đạo diễn.”
Tim Thẩm Triệt chùng xuống, nhắm mắt lại. Quả nhiên…
“Vậy nên anh hoàn toàn không có đề cử cậu.” Khải Mặc Lũng nói.
Thẩm Triệt ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khải đại thủ tiếp tục: “Bộ phim này cả đài TPS và Tinh Bang Giải Trí đều là nhà đầu tư. Tất nhiên cả hai bên đều hi vọng diễn viên chính sẽ là người dưới trướng công ty mình. Thế nhưng bộ phim này chỉ hướng tới một bộ phận khán giả nhỏ, vai nam chính lại là đồng tình luyến, cho nên cạnh tranh cũng không kịch liệt. Viên tiên sinh nhìn những ứng cử viên được hai bên đưa lên, từ đó chọn ra cậu. Anh không đưa ra ý kiến gì, bởi vì anh cảm thấy trong số những ứng viên này không một ai thực sự phù hợp, kể cả cậu.”
Khải Mặc Lũng nói lời này gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, lời nói ra thẳng thắn đến phũ phàng, Thẩm Triệt nghe xong cũng không ngẩng mặt lên nổi.
“Là cậu muốn anh nói thật, nên anh mới nói thẳng.” Khải Mặc Lũng nhún vai nói, “Sở dĩ Viên tiên sinh chọn cậu, ngoại trừ việc cảm thấy ngoại hình cậu rất phù hợp, còn một nguyên nhân khác nữa, đó là vì trong số mười một người trong danh sách hậu tuyển, chỉ có duy nhất cậu là xuất thân từ Học viện điện ảnh.”
Thẩm Triệt run lên một chút. Lý do chỉ đơn giản như vậy, lại khiến cho cậu nhất thời vô cùng xấu hổ. Cậu nhớ tới bài luận văn tốt nghiệp kia của mình bị trả về, viết đi viết lại tới ba lượt mà vẫn chưa đạt yêu cầu, lại còn luôn viện đủ mọi cớ để bỏ lớp học diễn xuất…
“Viên tiên sinh chưa xem bốn bộ phim truyền hình kia của cậu. Ông ấy chưa bao giờ xem phim thần tượng và phim truyền hình. Trước kia, khi còn làm nhà sản xuất truyền hình, ông ấy cũng từng sản xuất một vài bộ phim truyền hình về những đề tài ít được quan tâm, tuy rất hay nhưng không mấy ăn khách. Ông ấy là nhà sản xuất anh rất kính trọng, cho nên anh tôn trọng ý kiến của ông ấy.” Khải Mặc Lũng ngừng một chút, đợi cho phòng khách yên tĩnh lại hoàn toàn mới đạm đạm hỏi: “Bây giờ thì cậu biết rồi đó.”
Thẩm Triệt trầm một hơi, gục gặc đầu: “Thực xin lỗi, em không nên nghĩ vớ nghĩ vẩn.” Cậu nắm chặt chén trà trong tay, tự khích lệ chính mình, “Em sẽ cố gắng diễn thật tốt.”
“Đương nhiên rồi. Cậu phải diễn cho thật tốt, bởi một nguyên nhân khác nữa. ” Khải Mặc Lũng nói, “Kịch bản này là kịch bản điện ảnh đầu tiên sư phụ Hạ Lan của cậu viết. Anh không muốn bộ phim thất bại.”
Thẩm Triệt trợn trừng mắt không dám tin vào hai tai mình. Khải Mặc Lũng không để ý đến cậu thanh niên đang kinh ngạc, chỉ bỏ lại một câu: “Từ ngày mai anh sẽ tự mình dạy dỗ cậu.” nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Thẩm Triệt ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cửa thư phòng đang đóng chặt của Hạ Lan Bá, đần mặt một lúc lâu, sau đó dường như đã nghĩ thông suốt, liền tắt đèn bàn, giũ chăn mạnh một cái rồi trùm chăn đi ngủ. Khải Mặc Lũng đứng trên thang lầu lắc đầu cười cười.
Còn một điều anh chưa nói thật với Thẩm Triệt. Thực ra, Viên tiên sinh đã xem qua phim truyền hình của Thẩm Triệt, thậm chí cũng đã nghe cái ác danh độc dược rating kia.
Khi đó, chính anh còn khuyên đối phương thận trọng, ít nhất nên đứng ở vị trí cao hơn suy xét kĩ càng. Viên tiên sinh chỉ xua tay, cười nói: “Tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì chứ! Phim này của chúng ta chỉ hướng tới một bộ phận khán giả nhỏ, doanh thu phòng vé sẽ không thể so sánh được với những bộ phim bom tấn kinh phí lớn. Nói thật, tôi chính là đang hướng tới giải Kim Chi, chỉ có khi đoạt giải, phim điện ảnh của chúng ta mới có thể được càng nhiều người chú ý tới, cho nên tôi chỉ chọn diễn viên phù hợp nhất.” Viên tiên sinh cúi đầu nhìn chăm chú bức ảnh của Thẩm Triệt, “Có rất nhiều thời điểm, một diễn viên sở dĩ không thành công là vì khong gặp được một vai diễn tốt. Bọn họ nhìn vào chỉ trông thấy khuyết điểm của Thẩm Triệt nhưng tôi lại nhìn thấy tiềm lực của cậu ấy. Vai diễn Cổ Ấn này cần cho người ta một cảm giác bề ngoài vui vẻ còn nội tâm lại ưu thương. Những vai diễn trước đây của Thẩm Triệt chỉ là những nhân vật rất tầm thường, nhìn vào rất vui vẻ nhưng tôi không tin cậu ta luôn luôn cười mà cuộc sống lại không có chút bi thương nào. Chỉ cần thêm bi thương một chút, sâu sắc một chút, cậu ấy sẽ là Cổ Ấn mà chúng ta mong muốn.”
—
Tác giả lảm nhảm:
Màn kịch nhỏ thứ nhất.
Chuyện kể rằng, một ngày nọ, Đam Mỹ đại thần cải trang vi hành, một đám tra cộng bị tóm lên trời, chuẩn bị chịu phán quyết của đại thần.
Bất hạnh thay, hoa khôi trường cũng là một trong số đó.
Đại thần tả hộ pháp: Đẹp như thế này mà lại là tra công, thật là đáng tiếc!
Đại thần hữu hộ pháp: Phần cứng kích thước thế này dứt khoát là của tuyệt thế hảo công mà. Chẹp chẹp, đáng tiếc, đáng tiếc!
Thẩm Quắn Quắn được dẫn tới.
Đam Mỹ đại thần: Thẩm Quắn Quắn, bản đại thần biết ngươi phải chịu đủ nỗi khổ bởi tên tra công này. Bây giờ chỉ cần ngươi mở miệng, bản đại thần sẽ đưa hắn đi cải tạo thành tuyệt thế hảo công.
Thẩm Quắn Quắn: Cải tạo thế nào ạ?
Đam Mỹ đại thần: Quá trình cải tạo là cực kỳ thống khổ. Đó là (lược bớt năm ngàn từ), những tên tra công này cũng phải chịu trừng phạt. Bây giờ, ngươi chỉ cần trả lời bàn đại thần, hắn có phải tra công hay không?
Thẩm Quắn Quắn trợn trừng mắt, đau lòng nhìn hoa khôi trường yếu ớt bên cạnh, kiên quyết lắc đầu: “Anh ấy không phải tra công!
Đam Mỹ đại thần: Không phải kỹ thuật của hắn rất tra sao?
Bạn đang
Thẩm Quắn Quắn kÃch Äá»ng ôm lấy hoa khôi trưá»ng: Kỹ thuáºt cÅ©ng không tra! Tôi thÃch kỹ thuáºt cá»§a anh ấy như váºy! Äại thần, tôi không cần cải tạo, ngà i Äem aanh ấy như thế nà y trả lại cho tôi lÃ ÄÆ°á»£câ¦
Tả há» pháp & Hữu há» pháp: *khóc má»t dòng sông*