“Thiển Thiển, đến rồi.”
Thẩm Trường Thanh đột nhiên cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy mình đã tới phòng, bất an nhìn lên, vẻ mặt buồn bã nói:”Sao chúng ta lại tới nơi rồi?”
Thẩm Trường Thanh bật cười vì phản ứng đáng yêu của Cố Thiển, bàn tay không khỏi ngứa ngáy xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Vậy thì sao?”Chúng ta đi đến cuối hành lang quay lại lần nữa nha?”
Thẩm Trường Thanh tâm tình vui vẻ, nên làm sao với cô ngốc này? Hai người đi đi lại lại trong hành lang hai lần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng Cố Thiển, Thẩm Trường Thanh nhẹ giọng nói:”Thiển Thiển, em tới nơi rồi”
Cho dù anh ngốc nghếch đi cùng cô hai lần, anh vẫn như cũ vẫn cảm thấy không muốn chúc cô ngủ ngon, nhưng trời đã khuya, cô đã ngáp mấy lần không nỡ để cô tiếp tục.
Cố Thiển thất vọng, nhỏ giọng nói: “Nhưng em chưa chuẩn bị xong.”
“Em chuẩn bị gì vậy?”
“Em muốn thú nhận với anh.”
Cố Thiển ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Thanh, đôi mắt người đàn ông lộ rõ ý cười, lúc này ý thức được lời mình vừa nói, lấy tay che đi khuôn mặt nóng bừng, xấu hổ muốn đào một cái hố trên mặt đất.
Thật sự xấu hổ muốn chết!
Thẩm Trường Thanh mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám sắt, dáng người cao gầy, dung mạo ôn nhu như ngọc, nghe được lời tỏ tình đột ngột của Cố Thiển, trái tim bất giác lỡ nhịp, mỉm cười:”Thiển Thiển, anh đang nghe đây”
Cố Thiển ngượng ngùng cắn môi dưới, mặt đỏ bừng từ hai bên tai xuống tận cổ.
“Thẩm Trường Thanh, em…em thích anh.”
Nụ cười trong mắt Thẩm Trường Thanh tươi sáng thấy rõ rất mê người. Anh cúi người xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Thiển đặt lên tim mình cố ý nói:”Anh không nghe thấy em nói gì.”
Trở lại phòng.
Cố Thiển ngồi xuống bên cạnh Ngôn Lạc Hi trên mặt tràn đầy ngọt ngào:”Chị Lạc Hi, chị nói xem kiếp trước có phải em giải cứu vũ trụ nên kiếp này mới được anh ấy thích”
Chỉ nghe Cố Thiển nói Ngôn Lạc Hi cũng cảm nhận được sự hạnh phúc trong lòng cô gái nhỏ. Cô trêu chọc:”Thẩm Trường Thanh mới là may mắn khi được em thích”
“Nam thần tượng trong lòng giới trẻ, gia thế tốt, ôn nhu điềm đạm còn em bất quá chỉ là trẻ mồ côi mà thôi”
Khi Cố Thiển nói đến Thẩm Trường Thanh ánh mắt ngưỡng mộ dành cho thần tượng nhưng khi nói về chính mình lại tràn ngập tự ti khiến người ta đau lòng.
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng nắm tay Cố Thiển nói:”Nhưng em có trái tim và tấm lòng nhân hậu như vậy thôi đã là đẹp nhất trên đời. Thiển Thiển, em không cần cảm thấy tự ti, nếu Thẩm Trường Thanh để tâm chuyên này, anh ta mà là không xứng đáng được em thích”
Cố Thiển nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Hi, nhìn thấy nụ cười khích lệ của cô cũng dần yên tâm, sau đó nhớ tới lý do mình mời Lạc Hi vào, trong lòng không khỏi lại lo lắng.
“Chị Lạc Hi, tối qua em vội rời đi, quên nói với Thẩm Trường Thanh chúng ta sẽ về đế đô sớm. Nếu anh ấy không tìm được em, không liên lạc được em, có khi nào anh ấy sẽ hiểu lầm em không?”
“Tôi qua em lừa gạt anh ta à?”
Ngôn Lạc Hi nhìn Cố Thiển, thấy hình ảnh chính mình trong quá khứ hồi mới yêu Lục Chiên Nhiên, cô cũng từng sợ người ta tức giận mà thận trọng đủ thứ, nghĩ lại điều đó lại cảm thấy rất buồn.
“Không đâu, đừng lo lắng.”
Cố Thiển thấy vẻ mặt của Ngôn Lạc Hi rõ ràng đang trêu chọc, xấu hổ cúi đầu nói: “Chị Lạc Hi, chị không cảm thấy em quá căng thẳng và ngượng ngùng sao?”
Ngôn Lạc Hi mỉm cười:”Khi lần đầu thích ai đó, sẽ lo lắng được và mất, có thể bây giờ Thẩm Trường Thanh cũng đã gõ cửa phòng em, biết được em trả phòng, biết đâu được anh ta cũng đang hoang mang và suy nghĩ lung tung giống em vậy”
“Em nên làm cái gì bây giờ? Là lỗi của em, đi mà không nhắn lại lời nào”
Cố Thiển trong lòng bồn chồn không yên, có khi nào Thẩm Trường Thanh nghĩ mình đang chơi anh ấy không? Cô đập mạnh vào đầu mình, tôi phải làm sao bây giờ?
Ngôn Lạc Hi vội vàng kéo tay Cố Thiển, ngơ ngác một lát:”Chị trêu em thôi, đừng nghiêm túc quá”
Một giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Đô. Cả hai nhanh chóng rời khỏi bằng lối đi đặc biệt.
Cố Thiển vừa mở điện thoại, thông báo liên tục vang lên, hơn chục tin nhắn đều là của cùng một người, nhìn tên hiển thị trên màn hình đang định bấm vào xem thử, thì một bóng đen bất ngờ ập xuống.