“Nương nương à, cuối cùng người cũng về, nô tỳ rất nhớ, rất rất nhớ người.”
“Thôi nào, đã là mẹ trẻ con rồi mà vẫn còn cái tính hay khóc đó là sao? Ngươi không sợ tương lai Tiếu Tiếu học theo à.”
Mọi người nghe xong đồng loạt cười lớn.
Nhìn thấy cô đang cười trước mặt mình, cho dù chỉ là ảo ảnh hắn cũng vui mừng không thôi, hắn cứ liên tục véo vào eo mình xem hắn có đang mơ hay không.
Chờ cô khôi phục cũng phải mất ba ngày, hắn thấy năng lượng màu xanh đang từ từ dâng lên trong ngọc tín hiệu.
Cả đêm mọi người ngủ ở động chờ cô, Dạ Huân Thiên vẫn không ngừng trò chuyện với cô đến lúc không chịu đựng được nữa ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Dạ Huân Thiên tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm là đưa mắt nhìn lên phía viên đá nhưng lại không nhìn thấy ảo ảnh của Ba Ba Mạc Tỏa nữa.
Hắn hoảng hốt tiến lại gần, như một tên điên hết sờ chỗ nọ lại nhìn chỗ kia.
“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng đâu rồi.”
Dạ Huân Thiên hốt hoảng hét lớn, chẳng nhẽ hôm qua đối với hắn chỉ là giấc mơ hay sao, thực ra cô chưa từng xuất hiện, chỉ là hắn tự tưởng tượng ra cô để an ủi nỗi nhớ nhung của mình hay sao?
Tiếng hét của hắn khiến mọi người cũng phải ngồi dậy.
“Có chuyện gì vậy Dạ Huân Thiên, ngươi hét lớn như vậy tiểu Hạ của ta sao ngủ được.” A Đa Đa tức tối nói.
Tiểu Châu bên này cũng hỏi:
“Có chuyện gì vậy Hoàng Thượng?”
Dạ Huân Thiên đau lòng, nước mắt chảy ra quỳ gối trước viên đá nói nhỏ từng tiếng:
“Ba Ba Mạc Tỏa, nàng ấy không thấy nữa rồi. Ngọc năng lượng cũng biến mất.”
“Hả? Không thể nào, không phải nói là ba ngày nữa mới khôi phục sao?” A Đa Đa không tin nổi nói.
“Viên ngọc tín hiệu cũng không thấy, có khi nào tên trộm nào muốn lấy trộm nó nên giàn kế tạo ảo ảnh Ba Ba Mạc Tỏa không?”
Tiểu Châu ngập ngừng lên tiếng:
“Theo thần biết hình như phía đông có lưu truyền một loại bí thuật chứa mùi hương đặc biệt, ai hít phải mùi hương đó đều bị rơi vào ảo cảnh huyễn hoặc từ trong đầu mình, hôm qua bước vào động chắc mọi người cũng ngửi thấy mùi kì lạ, nhưng thần chỉ nghĩ là mùi rong rêu ẩm thấp lâu ngày thôi, rất có thể…..”
Nghe Tiểu Châu nói vậy mọi người đều im lặng không nói gì, chỉ đau lòng nhìn Dạ Huân Thiên.
Đột nhiên chiếc cửa gỗ tạm bợ hôm qua bọn họ mới đóng để che miệng hang đá ngủ cho đỡ lạnh đột nhiên mở ra.
Ba Ba Mạc Tỏa mặc một thân váy trắng, tóc búi nửa đơn giản xinh đẹp. hai tay còn cầm vài xiên gà đã được nướng chín vàng ươm.
“Mọi người ăn sáng thôi, à thì…ta chỉ làm món gà là ngon nhất….cho nên… hì hì.”
Nhìn Ba Ba Mạc Tỏa xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt mình, Dạ Huân Thiên thoáng chút bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng chạy lại ôm chặt cô nói:
“Mạc Tỏa à, nàng đã thành người được rồi sao? Không phải nói là ba ngày ư?”
“À, cái đấy là do ta lừa mọi người đó, để tạo sự bất ngờ hihi.”
Dạ Huân Thiên bất lực nói:
“Đúng là chỉ có nàng mới làm được những điều này.” Bây giờ mà có ai ở đây nói người này không phải Ba Ba Mạc Tỏa cô thì cho dù có đánh chết hắn hắn cũng không tin.
Dạ Huân thiêm ôm Ba Ba Mạc Tỏa thật chặt, như thể sợ buông tay ra cô sẽ tan biến ngay lập tức vậy.
“Hự…hự…Dạ Huân Thiên ôm đủ rồi đó, còn người khác đang xếp hàng kìa.”
Dạ Huân Thiên cười lớn bỏ cô ra.
Ba Ba Mạc Tỏa đưa gà cho hắn, chạy đến ôm Điềm Điềm:
“Nha đầu ngốc, đã làm ngươi buồn nhiều rồi.”
“Người trở về là tốt rồi, nương nương.”
Cô quay sang ôm Hạ Thôi Mị, xoa xoa bụng bầu:
“Nhanh ra đời đi nha tiểu công chúa của dì.”
“Nhỡ nó lại là một tiểu nam tử thì sao?”
“Không thể, ta đã nhìn ra được là tiểu công chúa rồi, chúc mừng nhé A Đa Đa.”
A Đa Đa cười nhìn cô nói:
“Cuối cùng qua bao sóng gió mấy người chúng ta đã đều được hạnh phúc rồi, trước kia ai cũng được hạnh phúc còn mỗi Dạ Huân Thiên, thực cũng thấy đau lòng lắm.”
Ba Ba Mạc Tỏa cười hiền nhìn Dạ Huân Thiên, cô đi đến ôm lấy hắn:
“Những ngày tháng tiếp theo ta tuyệt đối không để chàng sống trong đau khổ nữa.”
“Nói lời giữ lời.”
Sau đó Dạ Huân Thiên cúi đầu hôn cô.
Điềm Điềm cùng Hạ Thôi Mị nhanh chóng dùng tay che lại hai đôi mắt non nớt của Tùng Tùng cùng Tiếu Tiếu.
Một lát sau hai người buông nhau ra cười nhìn mọi người đang giả vờ tai điếc mắt đui, không nghe không thấy gì.
Hai bọn họ cứ thế chìm ngập trong hạnh phúc, mong chờ một cuộc sống về sau toàn những điều tốt đẹp và không bao giờ chia cắt nhau nữa.
End.