“Anh Thanh, người và xe đều đã bị tạm giữ, các cô gái trên xe cũng đã giải cứu nhưng không điều tra được gì.
Tài xế nhận chở hàng qua mạng, thậm chí không biết trong thùng xe có gì”.
“Đây là lần đầu tiên hắn nhận chở hàng như vậy.
Đối phương cho hắn biết địa điểm nhận hàng qua mạng, sau đó cả hành trình đều có người bốc dỡ hàng, thậm chí còn có xe luôn bám theo.
Mỗi khi đến chỗ nào, đều là người của bọn họ dỡ hàng”.
Dương Thanh nhíu mày khi nghe được giọng nói từ trong điện thoại phát ra.
Xem ra đối phương làm rất tốt công tác bảo mật.
Như vậy, manh mối hoàn toàn bị cắt đứt, rất khó tìm được nguồn hàng.
“Được, tôi biết rồi.
Cậu cứ giao chuyện này cho bên chính quyền điều tra”, Dương Thanh nói xong cúp máy.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Vương Cường khẽ nhíu mày: “Vào đi!”
“Anh Cường, Ngụy Sâm nhà họ Ngụy dẫn người đến”.
Một người trung niên hoảng hốt nói.
Dương Thanh híp mắt lại, nói: “Nếu bọn họ đã tới, vậy chúng ta ra gặp thôi!”
Nếu không có chuyện buôn bán phụ nữ, có lẽ Dương Thanh còn có thể tha cho nhà họ Ngụy.
Nhưng bây giờ, nhà họ Ngụy chỉ còn con đường diệt vong thôi.
Vương Cường nghe thấy tên Ngụy Sâm, rõ ràng có chút sợ hãi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cậu Thanh, Ngụy Sâm là đứa con trai được Ngụy Thành Châu coi trọng nhất và đang xử lý chuyện Spa Hoàng Hà.
Chắc anh ta không liên lạc được với Đinh Lộc nên mới tự mình qua đây”.
“Nếu là chủ gia tộc tương lai của nhà họ Ngụy, vậy chẳng còn gì tốt hơn”.
Dương Thanh nói xong đã bước đi trước.
Vương Cường vội vàng đi theo anh.
Ở đại sảnh tầng một.
“Ông chủ Đinh Lộc của các người đâu? Sao tôi không liên lạc được?”
Một người trung niên với gương mặt thâm trầm vừa đến Spa Hoàng Hà, đã hỏi thăm về Đinh Lộc.
Người đàn ông trung niên này chính là Ngụy Sâm, người con trai được Ngụy Thành Châu coi trọng nhất.
Mỗi lần có các cô gái được đưa đến, ông ta đều sẽ tự mình thu xếp.
Chỉ là lần này các cô gái đã đến, không hiểu sao lại không thể liên lạc được với Đinh Lộc, ông ta rất bực mình về điều này.
“Thưa ông, Đinh Lộc đã bán chỗ này rồi.
Bây giờ ông ta không phải là ông chủ của chúng tôi nữa.
Chúng tôi cũng không biết ông ta đi đâu”.
Người được Dương Thanh bổ nhiệm làm quản lý sảnh chính không biết thân phận của Ngụy Sâm, vô cùng cung kính giải thích.
“Cái gì?”
Ngụy Sâm vô cùng hoảng sợ, chợt chộp lại áo của quản lý sảnh chính tức giận nói: “Đinh Lộc bán chỗ này à? Mẹ nó, ai cho ông ta cái quyền bán chỗ này?”
“Thưa ông, mong ông hãy tự trọng!”
Quản lý sảnh chính vốn là bảo vệ, dáng người vô cùng vạm vỡ.
Anh ta đẩy Ngụy Sâm ra, cũng có vẻ tức giận.
Ngụy Sâm bị đẩy cho lảo đảo suýt ngã.
Từ sáng sớm không liên lạc được với Đinh Lộc đã khiến ông ta rất bực bội.
Kết quả bây giờ mới biết Đinh Lộc đã bán chỗ này, lại bị quản lý sảnh chính đẩy nên ông ta càng tức giận hơn.
“Khốn kiếp, mày cũng dám động vào tao à? Mày đúng là chán sống rồi!”
Ngụy Sâm tức giận, ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau: “Đánh nó tàn phế cho tao!”
Một vệ sĩ lập tức lao về phía quản lý sảnh chính.
Quản lý sảnh chính cũng không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay.
Cho dù anh ta từng là bảo vệ, cũng có chút thực lực nhưng vẫn kém xa vệ sĩ của người thừa kế nhà họ Ngụy.
“Bịch!”
Vệ sĩ của Ngụy Sâm chỉ đấm một phát đã khiến quản lý sảnh chính bay ra ngoài.
Nhưng như vậy còn chưa hết, vệ sĩ kia lại lao về phía quản lý sảnh chính và giơ chân đạp mạnh xuống đùi của anh ta.
Nếu ăn cú đạp này thì chắn chắc chân anh ta sẽ gãy.
Lúc này anh ta muốn tránh cũng không kịp, đành trơ mắt nhìn chân của đối phương hạ xuống.
“Mày dám động vào anh ta, tao sẽ giết mày!”
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng ngang ngược chợt vang lên.
Trong chớp mắt, nhiệt độ cả đại sảnh dường như giảm xuống mấy độ.
Vệ sĩ kia tự nhiên có ảo giác, nếu mình dám đạp xuống, mình sẽ phải chết thật.
Chân gã trơ lại giữa không trung, không dám đạp xuống nữa.
– —————————
.