“Chúng ta đi tập luyện thôi!”
“Được!”
…………………
Hàn Băng điều khiến Tiểu Mã bay xuyên qua trận pháp, lúc tiến vào liền nghe thấy vô số tiếng kinh hô sợ hãi.
“Phìiiii!” Tiểu Mã thở ra một hơi thật dài, thu lại đôi cánh trắng ngoan ngoãn đứng một bên.
Hàn Băng từ trên lưng linh thú nhảy xuống, tiến thẳng về phía tộc trưởng.
“Ôi, là linh thú kìa!”
“Thật đẹp!”
“Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một linh thú xinh đẹp như vậy!”
“Ta…”
Bỏ qua tất cả những tiếng cảm thán xung quanh, Hàn Băng liếc mắt nhìn Mị Uyên một cái, kéo tiểu nha đầu đến bên cạnh.
“Muội nói với tộc trưởng đại nhân rằng kế hoạch thay đổi, bây giờ ta sẽ đưa mọi người vào không gian rồi phá hủy trận pháp!”
Mị Uyên vừa đi ra khỏi chấn động với Phi Mã linh thú liền ngơ ngác phiên dịch lại.
“Hãy báo với tất cả tộc nhân, có đồ đạc gì quan trọng thì hãy đi gói ghém, chuẩn bị hành lý.” Hàn Băng bổ xung thêm.
Lão tộc trưởng nghe lời nàng gật đầu, đứng trên tế đàn nhìn mọi người đang nhìn lên trên này, ra hiệu yên lặng rồi cất lời.
“Mọi người, tiểu chủ nhân sẽ đưa chúng ta ra khỏi nơi này, hãy mau về thu dọn hành lý, chúng ta sẽ chuyển đi trong một canh giờ nữa!”
Tộc nhân không có ý kiến gì, ngay lập tức làm theo, ai về nơi nấy thu thập đồ đạc.
Hàn Băng gật đầu với bọn họ, nhắc nhở vài câu rồi ngồi lên lưng Tiểu Mã, muốn bay lên cao để tìm kiếm mắt trận.
“Tiểu chủ nhân! Muội cũng muốn được bay lên cao, hãy cho muội theo được không?” Mị Uyên chạy theo Hàn Băng làm nũng.
“Được chứ!” Hàn Băng mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo tay tiểu cô nương, để nàng vững vàng ngồi phía sau.
Tiểu Mã vỗ cánh hai cái, phi lên trên trời.
“A! Thật thích!” Mị Uyên ngồi sau nàng vui vẻ kêu lên, hai mắt vì cười mà híp thành một đường chỉ.
“Tiểu Mã, bay vòng quanh thôi, đừng đi ra khỏi phạm vi trận pháp.”
“Híííííí!”
“Tiểu chủ nhân, người muốn tìm cái gì sao?”
“Phải, ta muốn tìm mắt trận, chỉ khi biết được mắt trận ở đâu, chúng ta mới có thể phá hủy nó!” Hàn Băng gật đầu giảng giải.
“Như nào là mắt trận ạ?”
“Mắt trận chính là điểm yếu của trận pháp, cũng giống như con người vậy, có những ***** ** quan trọng cần bảo vệ, đánh vào sẽ gây chết người.”
“Ồ! Tiểu chủ nhân so sánh thật dễ hiểu!”
Hàn Băng mỉm cười với nàng, tầm mắt vẫn luôn quan sát từ trên cao. Tiểu Cầu nằm trong vạt áo nàng chui ra ngoài, mắt tròn đen láy cũng liếc xuống bên dưới.
“Chi chi chi!” Tiểu ngốc nghếch, mắt trận bên kia kìa!
Hàn Băng nhìn theo hướng ánh mắt của nó, chỉ huy Tiểu Mã tiến về phía đó. Là một nơi hoang vắng phía sau dãy núi bọn họ chọn làm thạch động, muốn đi tới chỗ này chỉ có cách bay từ trên cao hoặc nhảy thẳng xuống.
Hàn Băng đỡ Mị Uyên leo xuống dưới đất, Tiểu Cầu nhanh chân chạy về phía trước.
“Ô, con gì thế kia?” Mị Uyên nhìn cục bông trắng muốt chuyển động, vô cùng vui vẻ chạy đến gần. “Đây cũng là linh thú của người sao?”
“Không phải! Tiểu Cầu này do ham ăn mới đi theo ta, không phải linh thú của ta.” Hàn Băng lắc đầu phủ nhận.
“Nhìn nó thật… đáng yêu!”
Quả thật là rất đáng yêu, lông xù xù lại tròn tròn, rất thích hợp với tiêu chuẩn linh sủng của tiểu nữ hài cùng nữ nhân.
“Chi chi chi chi!” Ta không đáng yêu! Cả nhà ngươi mới đáng yêu!
“Ối kìa, tức giận cũng dễ thương như vậy nữa! Thật là đáng yêu quá đi mất!” Mị Uyên ngồi xổm trước mặt Tiểu Cầu nhìn chăm chú.
……(°(°ω(°ω°(☆ω☆)°ω°)ω°)°)……