– Mạc huynh nói có lý, đã như vậy, vậy chúng ta cũng không đợi ở đây chọc hắn tức giận, nhỡ đau tiểu tử này đem chiến hạm Hư Vương Cấp mở ra, chạy đến Lôi Đài Tông ta… Thành bằng Huyên nói đến đây, nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng hướng về phía đệ tử môn hạ nhà mình hô to mấy tiếng. Dẫn đầu lui ra ngoài trước. Mạc Tiếu Sinh cũng hành động như thế. Nhìn hai đại cự đầu nén giận mà nhượng bộ, các thế lực khác nào dám còn lưu lại nơi đây? Rối tít kêu gọi đồng bạn cùng đệ tử, ầm ầm rút lui ra ngoài, thẳng đến tận ngoài trăm dặm. Vô số võ giả lúc này mới dừng bước.
Cùng lúc đó, bên trong Phi Sa Chiến Toa, Dương Viêm nhìn chằm chằm vào la bàn ánh sáng trước mặt, khóe miệng cười cười nói: -Quả nhiên, bọn họ đều rút lui rồi, đã ở xa ngoài trăm dặm.
– Lựa chọn sáng suốt. Dương Khai cười lạnh một tiếng, dường như đối với màn này sớm đã có dự liệu. Cũng không phải là Dương Khai có thể biết trước, chỉ là hôm nay Lăng Tiêu Các bày ra gì đó, quả thực là khiến bọn họ không thể không đưa ra quyết định như vậy. Không nói đến việc Lăng Tiêu Tông tọa lạc bên trong Lưu Viêm Sa Địa, vô ưu vô lo, hoàn toàn không phải lo lắng sẽ bị người khác tấn công hơn nữa bản thân Lăng Tiêu Tông còn có thể mượn trợ giúp của chiến hạm Hư Vương Cấp làm uy hiếp.
Chỉ cần điểm này, thì không ai dám trêu chọc nữa. Dù sao một khi đã trêu chọc, bản thân lại không có cách nào tấn công tổng đà của người khác, ngược lại còn cả ngày lo lắng sợ bị chiến hạm Hư Vương Cấp quấy rầy. Loại mua bán lỗ như vậy ai dám làm? Chỉ đành chịu đòn mà không cách nào đánh trả, đây chính là tiết tấu bị thua. Lại nói chiến hạm Hư Vương Cấp kia, còn có thể tồn tại rất lâu.
Nhờ nó, U Ám Tinh hoàn toàn có thể khôi phục được liên lạc với ngoại giới, võ giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong nếu dùng nó để ra khỏi U Ám Tinh, thoát khỏi áp chế thiên địa pháp tắc nơi đây, hướng về ngôi sao khác, liền có cơ hội đột phá đến Hư Vương Cảnh.
Mạc Tiếu Sinh, Thành Bằng Huyên, Phong Bà Tử người nào mà không có suy nghĩ? Người nào không muốn trở thành hành khách của chiến hạm Hư Vương Cảnh? Bọn họ những người này, đều là những cường giả bị vây tại đỉnh của Phản Hư Cảnh nhiều năm rồi, tâm nguyện của cuộc đời này chính là đột phá đến Hư Vương Cảnh, giờ đây có cơ hội bày ngay trước mắt, tự nhiên là hung hăng muốn bắt lấy.
Có thể nói, nếu không có trận chiến Long Huyệt Sơn, lúc này bọn họ khẳng định sẽ trăm phương nghìn cách tạo quan hệ tốt với Lăng Tiêu Tông, tạo quan hệ tốt với Dương Khai.
Đáng tiếc trận chiến Long Huyệt Sơn khiến bọn họ và Lăng Tiêu Tông trở mặt với nhau, mấy thế lực lớn đều tồn tại có uy tín danh dự, tự nhiên lúc này ngại ngùng mà hạ thấp tư thái, thật sự phải làm như vậy, sau này sẽ biến thành trò cười, mấy người Mạc Tiếu Sinh và Thành Bằng Huyên chỉ có thể rút lui mà cầu lần khác, tận lượng ổn định Lăng Tiêu Tông trước, không đi xúc phạm tông môn mới thành lập này và lợi ích cùng tinh thần của Dương Khai, sau đó từ từ mưu đồ.
Sau này nếu có cơ hội hóa giải ân oán, vậy thì đó là chuyện không thể tốt hơn. Nếu không cách nào hóa giải, bọn họ cũng không ngồi nhìn Lăng Tiêu Tông lớn mạnh, nhất định sẽ trăm phương nghìn cách đem nó nhổ cỏ tận gốc. Người già thành tinh, bọn họ có thể trong thời gian rất ngắn phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại, nếu không chỉ dựa vào cảnh cáo của Dương Khai, há có thể khiến bọn họ rút lui ra ngoài trăm dặm. Hết thảy nguyên do, đều là vị trí hôm nay của Lăng Tiêu Các và tồn tại của chiến hạm Hư Vương Cảnh.
Đối với chuyện này, trong lòng Dương Khai cũng hiểu rõ, cho nên mới biểu hiện cứng rắn cường thế vô cùng như vậy. Tốc độ của Phi Sa Chiến Toa mặc dù rất nhanh, nhưng diện tích Lưu Viêm Sa Địa chiếm cứ cũng là xa xỉ, phải đến nửa ngày sau, chiến toa mới đến được trước sơn môn Lăng Tiêu Tông Đợi đến khi Dương Viêm mở cửa khoang chiến toa, cùng Diệp Tích Quân dẫn đầu đi ra ngoài trước, Tiền Thông, Phí Chi Đồ và Mặc Vũ cùng những người còn lại mới lần lượt đi ra, nguyên một đám người hít thở không khí.
Vừa rồi ở trong chiến hạm, không khí thật là quá mức bị đè nén. Bọn họ đều là người đứng đầu trong tông môn của mình, cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trên U Ám Tinh, nhưng khi đối mặt với Diệp Tích Quân, đều không tự chủ được mà cúi đầu, căn bản không dám có bất kì hành động phóng túng nào, đến nói chuyện cũng đều cẩn thận từng li từng tí.
Cho đến lúc này ra khỏi chiến toa, mấy người mới có cảm giác tốt hơn, nhưng rất nhanh, bọn họ lại lập tức trợn mắt há mồm, nguyên một đám trợn tròn con ngươi, vẻ mặt chấn động không thể tin được. Nơi đó hàng vạn bậc thang bạch ngọc rộng lớn cùng linh khí thiên địa nồng đậm, khiến cho mấy người bọn họ cho là bản thân đã không còn ở U Ám Tinh nữa rồi.
– Đây… Tiền Thông há miệng thở dốc, cũng không biết nghĩ muốn cái gì, chỉ thốt ra một chữ rồi không nói gì thêm. -Chư vị tiền bối, đây chính là tổng đà của Lăng Tiêu Tông, chư vị thấy thế nào?
Dương Khai đứng ở một bên, híp mắt cười giới thiệu. Mấy người Tiền Thông liếc hắn một cái, dường như không còn lời nào để nói, thật lâu sau, Tiền Thông mới nói:
– Tiểu tử ngươi hà tất phải khoe khoang trước mặt bọn lão phu, nơi nồng đậm linh khí thế này, từ trước đến giờ lão phu chưa từng thấy qua.
– Không sai, ở đây đơn giản có thể nói là nơi tu luyện tốt nhất trên U Ám Tinh.
Mặc Vũ cũng ngưng trọng gật đầu, nét mặt hâm mộ, tổng đà Càn Thiên Tông của hắn cũng tọa lạc trong sơn mạch, linh khí nồng đậm, nhưng so sánh với nơi đây, thì kém rất nhiều, đây mới chỉ là bên ngoài sơn môn, cũng không hề kém so với mấy điện luyện công của Càn Thiên Tông, nếu thật sự đi vào bên trong, thì còn đến đâu nữa?
– Đây hẳn là di chỉ tông môn cổ đi? Các ngươi còn chưa có nhiều thời gian để kiến tạo một cơ nghiệp khổng lồ như vậy. Phí Chi Đồ như có điều suy nghĩ nhìn Dương Khai.
– Ánh mắt của Phí thành chủ sáng như đuốc, không sai, nơi đây đích thực là di chỉ tông môn cổ, chúng ta chỉ là tu hú chiếm tổ câu mà thôi, để các vị tiền bối chê cười rồi. Dương Khai hắc hắc cười một tiếng. -Nói cái gì mà tu hú chiếm tổ chim câu, đây chỉ có thể nói các người vận khí nghịch thiên, người khác có muốn chiếm cứ cũng không có cửa mà vào đây này.
Tiền Thông bật cười lắc đầu, lão đến bây giờ vẫn còn không hiểu tại sao nhóm người của mình có thể dễ dàng mà xuyên qua bức tường chắn lửa kia. Đây không phải là cấm địa sao? Phản Hư Cảnh mà đi vào thì không phải chết chắc sao?
– Có lời gì đi vào rồi nói sau, đứng ở đây làm gì? Diệp Tích Quân lạnh nhạt nói một tiếng, cùng Dương Viêm hai người dẫn đầu đi về hướng cầu thang bạch ngọc. Cô ta đã lên tiếng, mọi người ai dám không nghe, liền vội vàng theo sau. Dọc theo đường đi, mấy người Tiền Thông âm thầm thăm dò bốn phía, vì linh khí dồi dào nơi đây mà cảm thấy kinh hãi, thỉnh thoảng thảo luận vài câu, thực chất là dung nạp không khí.
Dương Khai đi phía sau, cùng với Ngụy Cổ Xương và mấy tiểu bối, cũng nói cười không dứt. Không bao lâu, một đoàn người cuối cùng cũng đặt chân đến trước sở điện Lăng Tiêu Tông, một tòa cung điện nguy nga cùng với quy mô to lớn lại lần nữa khiến mọi người nhìn mà cảm thán, mà linh khí thiên địa nồng đậm nơi đây khiến mọi người không tự giác mà hô hấp mấy cái.
Trên mặt mỗi người đều là thần sắc và vẻ mặt ngưỡng mộ. Ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ Lưu Viêm Sa Địa mặc dù vẫn bị bao vây bởi bức tường chắn lửa kia, nhưng ở chính phía trên tiền điện này, lại là một lỗ tròn rộng khoảng mười dặm, để ánh nắng trút xuống, tia sáng trong suốt. Hơn nữa vừa lúc có thể nhìn thấy Đế Uyển lơ lửng ở bên trên.
– Bên này mời! Dương Khai nói một tiếng, dẫn mọi người tới điện tiếp khách. Cung điện này là nơi chuyên để đón tiếp khách quý của Lăng Tiêu Tông, mà mấy người Tiền Thông cũng tính là nhóm khách đầu tiên của Lăng Tiêu Tông, Dương Khai đương nhiên sẽ không lãnh đạm.