Phàn Thiếu Tiếu thi triển Chân Ma pháp tướng, chiếm hết thượng phong, khi bọn hắn cho rằng Huyền Thiên sắp bị Phàn Thiếu Tiêu đánh bại thì Huyền Thiên đã xoay chuyển cục diện, chuyển bại thành thắng.
Bọn hắn không biết Tiểu Hắc Miêu trên vai Huyền Thiên kia là một yêu thú khủng bố còn lợi hại hơn Hoàng Giả.
Phàn Thiếu Tiêu hộc ra máu tươi, lập tức cấp tốc bay về phía Thiên Ngô lĩnh.
Hắn đã trọng thương, không còn là đối thủ của Huyền Thiên, mà hiện giờ hư không đã bị Thánh Đỉnh giam cầm, không cách nào Thuấn di nên chỉ có thể cấp tốc trốn về phía Thiên Ngô Lĩnh mới có thể giữ được mạng sống.
– Chạy đi đâu!
Tiếng hét lớn của Huyền Thiên trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh truyền ra.
– XÍU!
Hỗn Độn Thánh Đỉnh như một đạo quang mang xẹt qua bầu trời, đuổi theo hướng Phàn Thiếu Tiêu.
Lúc hai người đại chiến là đã rời xa Thiên Ngô lĩnh hai trăm dặm, trong quá trình đại chiến thì lại cách xa thêm gần 200 dặm nữa, hiện giờ Phàn Thiếu Tiêu cách Thiên Ngô Lĩnh gần 400 dặm.
Tuy tốc độ của Hoàng Giả cực nhanh nhưng không cách nào thuấn di thì cần chạy mấy chục giây mới vượt qua quãng đường 400 dặm.
Trong chiến đấu cấp bậc Hoàng Giả, mấy chục giây tuyệt đối là một khoảng thời gian dài, có thể phát sinh rất nhiều chuyện.
Phàn Thiếu Tiêu bị Huyền Thiên truy sát!
Cường giả Yêu tộc đều khiếp sợ, còn cường giả Ma Môn đã là hoảng sợ.
Phàn Thiếu Tiêu là một trong Ma Môn Thất Thiếu, mà con trai của Tông chủ Thiết Mộc Ma Tông.
Nếu Phàn Thiếu Tiêu chết đi thì không phải THiết Mộc Tông chủ giận dữ đến mức lật trời sao?
Thiết Mộc Tông chủ chính là Hoàng Giả cửu cấp a, là đỉnh tiêm cực hạn trong cấp bậc Hoàng Giả, đại nhân vật đỉnh phong Vân Châu.
– Bằng hữu Yêu tộc, thỉnh các ngươi ra tay cứu Thiếu chủ. Nếu không Tông chủ giận dữ, không chỉ chém giết Huyền Thiên mà còn trút lửa giận lên các ngươi. Xin ra tay cứu lấy Thiếu chủ, Thiết Mộc Ma Tông tất có hậu báo!
Một Hoàng Giả nhất cấp Thiết Mộc Ma tông lên tiếng.
– Bổn Hoàng đi cứu hắn!
Một thanh âm to lớn vang lên, chính là Thanh Bằng Yêu Hoàng.
Thanh Bằng Yêu HOàng nhanh chóng biến hóa, trong nháy mắt biến thành một đại bàng cực lớn, lớn hơn 1000m, hai cánh sải ra như che lấp toàn bộ ánh mặt trời, tạo ra một mảnh bóng râm hơn 1000m xuống dưới.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét thảm từ xa truyền đến.
Chỉ thấy Lôi Chi Thánh Đỉnh từ trên trời giáng xuống, hoạch xuất một hình cung hoàn mỹ đâm thẳng vào người Phàn Thiếu Tiêu.
Đây là bí điển công pháp Quỷ Nguyệt Tông Huyền Thiên tham ngộ từ không gian bảo khí của thi thể hai người Thái thượng trưởng lão và Tông chủ Quỷ Nguyệt Tông bị Tiểu Hổ ăn hết lòi ra.
Trong đó, Quỷ Nguyệt Đại Na Di đã khiến Huyền Thiên lĩnh ngộ rất lớn.
Lôi Đình Thánh Đỉnh kia xẹt qua một đường hình vòng cung, từ trên trời giáng xuống, chính là lợi dụng quỹ đạo của Quỷ Nguyệt Đại Na Di.
Phàn Thiếu Tiêu chỉ vừa bay ra ngoài không đến 100 dặm liền bị Lôi Chi Thánh Đỉnh đập trúng, thân thể vốn đang trọng thương triệt để vỡ nát, lập tức rớt từ trên trời xuống.
– Thiếu chủ!
– Thất Thiếu!
Cường giả Ma Môn đều hoảng sợ kêu to lên.
Thiếu Tông chủ Thiết Mộc Ma Tông, một trong Ma Môn Thất Thiếu Phàn Thiếu Tiêu, không chỉ không thể chém giết Huyền Thiên mà ngược lại, thậm chí còn không kịp trốn đã bị đối phương đánh chết.
Trời phạt rồi!
Cường giả Ma Môn chỉ thấy một hồi trời đất quay cuồng, giống như bị trời phạt!
– Tiểu tử, ngươi dám!
Trên bầu trời, Thanh Bằng cực lớn phát ra tiếng gào thét bén nhọn.
– Hô!
Thanh Bằng dài ngàn mét vỗ hai cánh lớn của mình, thuấn di vọt về phía Phàn Thiếu Tiêu.
Bất quá, còn có người nhanh hơn Thanh Bằng Yêu HOàng, cơ hồ là lúc Lôi Chi Thánh Đỉnh đập trúng Phàn Thiếu Tiêu, Hỗn Độn Thánh Đỉnh cũng đã xuyên thẳng qua hư không, nháy mắt sau đó đã tiếp cận Phàn Thiếu Tiêu trên hư không.
Hỗn Độn Thánh Đỉnh tiến nhập vào bên trong Lôi Chi Thánh Đỉnh. Đồng thời một Tiểu Hắc Miêu vọt ra, trên người mang theo điện quang nhanh như thiểm điện phóng về phía Phàn Thiếu Tiêu.
Tại mảnh hư không phía trước Huyền Thiên ngoài 10 dặm vỡ ra một lỗ hổng mấy ngàn thước. Một con đại bàng khổng lồ sải cánh hơn 2000m từ trong hư không chui ra.
Khoảng cách thuấn di của Thanh Bằng Yêu Hoàng tuyệt không dưới ba trăm dặm, nhưng bị Hỗn Độn Thánh Đỉnh và Lôi Chi Thánh Đỉnh giam cầm nên không thể thuấn di gần Huyền Thiên 10 dặm, tự nhiên bị hư không đẩy ra phạm vi đó.