Tiếp đó, mây đen kéo đến rất dày, cả bầu trời bị che lấp, cứ thế đè nén khiến mặt đất nứt lìa, trong đám mây đen, từng đạo lôi điện như từng con rắn vờn qua, một sự uy nghiêm và ý chí không cho phép xâm phạm hiển hiện.
“Đây…là vì sao chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn về hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được uy lực khủng khiếp kia, bọn họ buộc phải tạm thời ngừng chiến.
“Sấm sét mạnh…mạnh quá”, là những kẻ mạnh mà đến lời nói cũng trở nên run rẩy.
“Là thiên kiếp”, sắc mặt của những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của tam tông đều thay đổi.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, đây là câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu tất cả mọi người, lúc này ai còn quan tâm Diệp Thành sống hay chết, từng cặp mắt đều đổ dồn vào hư không.
“Là ông đây”, sau tiếng gằn giọng, Diệp Thành bị đánh trận bên trong từng tảng đá vỡ vụn nhảy ra, hắn bay lên trời, đạp vào hư không, có lẽ vì sắp độ kiếp nên trong tiếng hét của hắn còn có cả tiếng sấm sét khiến kẻ mạnh từ tứ phương đều run rẩy.
Thiên kiếp! Thiên kiếp của Tần Vũ!
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ tới việc liên quan đến Bắc Chấn Thương Nguyên, cảnh tượng lúc đó với lúc này không khác gì nhau.
Rầm!
Tiếng nổ rầm trời vang lên ngắt đi mạch suy nghĩ của hắn, bên trong hư không đã có từng đạo sấm sét giáng xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời, vung ra một đấm đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Rầm!