Phía trước, Diệp Thành nhảy vào một dòng sông.
Phía sau, từng bóng người như lũ sát phạt đến.
Sau nữa, chỉ thấy từng ngọn sóng cuộn trào, đợi tới khi Diệp Thành chuồn ra ngoài thì dòng sông không còn nguyên dạng như trước mà đã hoá khô cạn.
Phía trước, Diệp Thành bay vào trong thương nguyên.
Phía sau, từng bóng hình choán đầy trời đất sát phạt vào, thế nhưng chỉ thấy thương nguyên vụn vỡ, đợi tới khi nhóm súc sinh kia sát phạt qua thì thương nguyên đã trở thành vực sâu thăm thẳm.
“Dùng thiên kiếp ép đám chó chết này mới được”, bên trong địa giới của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long cũng nhảy dựng lên, nó gào thét.
Thiên kiếp!
Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn vào hư không, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, thiên kiếp này nếu như giáng xuống thì…
“Chém, chém chết bọn chúng, nghe theo ta không sai đâu”, Thái Hư Cổ Long gằn lên thúc giục.
“Chém chết đám khốn khiếp này đi”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, hắn lớn giọng.
“Đúng….đúng là phải chém”.
“Chém”.
Trời đã gần sáng, ánh dương ấm áp bắt đầu chiếu rọi khắp mặt đất nhưng Nam Sở sau một đêm náo nhiệt thì đến giờ vẫn náo nhiệt.
Đưa mắt nhìn ra xa là từng đám người đen kịt choán cả bầu trời mặt đất giống như hải triều, có kẻ truy sát Diệp Thành, cũng có kẻ chạy tới xem kịch hay, vả lại cả đoạn đường truy sát khiến người ở tứ phương vây lại càng lúc càng đông.
Có điều, điều khiến người ta phải giơ tay tán thưởng đó là bao nhiêu người như vậy nhưng lại không có kẻ nào đuổi kịp tên súc sinh Diệp Thành.