Nếu như anh ta chỉ là người bình thường thì cũng không cần phải suốt ngày đối đầu với Giang Nghĩa.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì có thể làm gì được nữa?
Đinh Hồng Diệu híp mắt, trong đầu nhảy ra hết cái tên này đến cái tên khác, nhưng cái tên nào cũng bị anh ta gạt bỏ.
Đám người này, hoặc là năng lực không được, hoặc là không đáng tin cậy.
Thật là buồn cười, trong mạng lưới quan hệ mà Đinh Hồng Diệu tự nhận là mình đã tạo dựng một cách khổng lồ, đến bây giờ ngay cả một cái tên đáng tin cậy để giúp đỡ cũng không tìm được, thậm chí còn không có tác dụng bằng Khổng Liên Đằng.
Tìm ai đây?
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng có một cái tên xuất hiện trong đầu Đinh Hồng Diệu.
Có lẽ là người kia có thể.
Chỉ là…
Đinh Hồng Diệu thấp giọng nói: “Anh đưa em về nhà trước.”
“Hả?” Đinh Hoàng Liễu hỏi: “Cái gì lại gọi là đưa em về nhà trước? Anh, anh muốn làm gì hả, đi tìm Giang Nghĩa liều mạng?”
Đinh Hồng Diệu cười khổ: “Em cảm thấy anh có đánh lại cậu ta không?”
“Vậy anh muốn đi làm cái gì?”
“Tìm người hỗ trợ đối phó với Giang Nghĩa.”
Đinh Hoàng Liễu tò mò hỏi: “Khu Giang Nam còn tồn tại người lợi hại như vậy à, ai vậy, nói cho em nghe một chút đi.”
Đinh Hồng Diệu cau mày, có mấy lần muốn mở miệng nhưng mà lại không hề nói ra.
Chỉ bởi vì cái tên của người kia thật sự có chút khó nói.