“Ngoại hình anh tôi cũng không tệ, cô có người yêu chưa? Kết bạn…’ Lời của em gái còn chưa nói xong, Cố Thành Trung không nói hai lời cứ thế bắn một phát vỡ đầu anh trai.
“Con mẹ nó, cái quái gì thết”
. Giọng nói của anh trai xuyên qua mic của em gái truyền đến.
Em gái cũng bị thao tác này dọa cho ngây người.
“Tôi… tôi nói sai câu nào ư?”
Cố Thành Trung vấn luôn im lặng chợt lên tiếng nói: “Cô không nên giới thiệu đối tượng cho cô ấy.”
“Anh… anh là tên cuồng em gái à?”
Em gái run rẩy nói.
“Cuồng vợ.”
“Vợ… hai người… hai người là…’ “Vợ chồng.”
“Ờm… quấy rầy rồi quấy rầy rồi.”
Em gái run lẩy bẩy.
“Gô tự giải quyết cho tốt đi.”
Ngược lại Cố Thành Trung không làm khó em gái, ném qua hai túi thuốc rồi dẫn Hứa Trúc Linh rời đi.
Cuối cùng bọn họ rất hoàn hảo mà ăn được gà, sau khi trò chơi kết thúc, Cố Thành Trung bèn cầm lấy điện thoại của Hứa Trúc Linh.
Đổi ID trò chơi của cô thành ba chữ “Mợ chủ Cố.”
“Hứa Trúc Linh, lần sau đừng gọi anh trai, gọi là ông xã. Em phải luôn luôn nhớ rằng em là phụ nữ đã có chồng, lúc chơi game không được ghép đội với người khác phái, không được bật mic, không thể tỏ ra đáng yêu để cầu xin tha thứ.”
“Nếu có ai bắt nạt em thì cứ gọi anh, gọi lúc nào đến lúc đấy, đợi lệnh 24/24, nhất định sẽ giúp em báo thù rửa hận.”
“Nếu như em cảm thấy khi trò chơi đã kết thúc mà vẫn không tìm thấy ai bắt nạt em, em cứ nói với anh, anh tìm địa chỉ IP giúp em, cho dù là nước ngoài anh cũng có thể bắt được, hành hạ người đó trăm ngàn lần.”