Vô số đạo tử ảnh cùng lôi thác đụng nhau, một cổ uy năng hủy diệt bộc phát, mọi nơi tịch quyển, cánh tay Giang Nam nổ tung, lộ ra Bạch Cốt um tùm, thân thể đang không ngừng chữa trị, không ngừng tan vỡ, thậm chí tan vỡ hướng toàn thân hắn lan tràn.
Rốt cục, tử ảnh chi chít, bao trùm trời cao, tiếp theo lôi thác phóng lên cao, đảo lưu mà lên, sau một khắc ngược Lôi Công Thần Chủ phóng đi.
Lôi Công Thần Chủ ứng phó không kịp, bị lôi thác vừa xông, huyết nhục quanh thân nổ tung, bị phách đến một thân đen nhánh, trong miệng bốc khói dầy đặc.
Giang Nam hộc máu, thu trúc tía viễn độn bay đi.
– Đợi ta một chút!
Sau lưng Lôi Công Thần Chủ, Ôn Độc Thần Chủ đuổi theo kêu lên.
Thân thể Lôi Công Thần Chủ run lên, thần thái sáng láng, lần nữa đem Ôn Độc Thần Chủ hất ra, đuổi theo Giang Nam.
Hai người một đường nhiều lần giao thủ, Lôi Công Thần Chủ nhiều lần cầm không được Giang Nam, mỗi khi chiếm cứ thượng phong, hoặc là Ôn Độc Thần Chủ đuổi theo, liền bị Giang Nam chạy trốn đi ra ngoài.
– Tiểu tử này, là lấy ta tới lịch lãm sao?
Trong lòng Lôi Công Thần Chủ càng ngày càng nôn nóng, đột nhiên, hắn thấy nơi xa xa mây đỏ cổn động, hồng quang xông lên trời, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội vàng thần thức lao ra, hướng tấm mây đỏ kia ba động, thần thức đột nhiên nổ tung, cao giọng quát lên:
– Tứ Nương, mau mau ngăn tiểu tử này lại!
Mây đỏ hồng quang kia đột nhiên biến mất, vô ảnh vô tung, một cổ hơi thở kinh khủng truyền đến.
Giang Nam giật mình trong lòng, cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm đến gần, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng không có thấy Quách Tứ Nương, trong lòng ngẩn ra, cười lạnh nói:
– Lôi Công, ngươi hù dọa ta…
– Tiểu tử, ngươi nhìn chỗ nào đó? Lão nương ở chỗ này!
Quách Tứ Nương nhảy dựng lên, một quyền hung hăng đánh vào đầu gối của hắn, vẻ mặt không thoải mái, cười lạnh nói:
– Lão nương đứng ở trước mặt của ngươi, ngươi còn không có phát hiện!
Đầu gối của Giang Nam bị nàng đánh nát, Lôi Công Thần Chủ mừng rỡ, cùng Quách Tứ Nương xung phong liều chết tiến lên, đột nhiên chỉ thấy thân hình Giang Nam biến mất, không coi hai người vào đâu ẩn nặc biến mất.
– Muốn đi? Hồng Loan Tinh Không!
Thân thể Quách Tứ Nương run lên, một đầu hồng loan khổng lồ lơ lửng, cánh chim triển khai, che dấu trăm vạn dặm hư không, hư không nhất thời tan rã, bị cháy sạch không còn một mống, nhưng Giang Nam không có từ trong hư không hiện hình, để cho hai Thần Chủ cũng là ngẩn ra.
– Bị tiểu tử này chạy…
Lôi Công Thần Chủ sắc mặt âm tình bất định.
Quách Tứ Nương cười nói:
– Không việc gì, tiểu tử này là đi Thiên Hà Cổ Đạo, phía trước Thiên Hà Thần Chủ bày đại trận đang đợi hắn tự chui đầu vào lưới! Chúng ta mau đi tới…
Cạch…
Đột nhiên Giang Nam xuất hiện ở bên người nàng, tay bắt hai mặt kim bạt, hướng ở giữa hung hăng vỗ, đem cả người Quách Tứ Nương che ở trong kim bạt, cười lạnh nói:
– Tiểu nương tử, ngươi lại dám đánh đầu gối ta, thật to gan…
Quách Tứ Nương bị một kích kia chấn đến thất khiếu chảy máu, Giang Nam một kích đắc thủ, ngay sau đó bỏ chạy, công kích của Lôi Công Thần Chủ rơi vào chỗ trống.
– Không giết người này, lão nương thề không làm người!
Quách Tứ Nương quát lên như sấm, giận kêu lên, chỉ một ngón tay, hồng loan bổ động, đánh nát thành từng mảnh hư không, nhưng thủy chung không có thể tìm ra Giang Nam.
– Đợi ta một chút!
Ôn Độc Thần Chủ đuổi theo, kêu lớn.
Lôi Công Thần Chủ cùng Quách Tứ Nương là Thần Chủ lấy tốc độ thành danh, nhất là Quách Tứ Nương giỏi về truy tung, đem hồng loan thả ra, nhìn thiên hạ, cũng không lâu lắm liền sưu tầm đến tung tích của Giang Nam.
Hai Thần Chủ đuổi giết tới, cùng Giang Nam lần nữa động thủ, lần này giao thủ càng thêm kịch liệt, ngay cả Tinh Không cũng bị làm hỏng, mấy chục viên Thần Giới tinh cầu không người hủy diệt ở trong dư âm ba người giao chiến.