Chỉ có Tần Vũ mà Diệp Thành đang vào vai, bọn họ hận tới tận xương tuỷ, bọn họ đã muốn giết tên này từ lâu rồi, cho dù là Doãn Chí Bình hay Diệp Thành thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ tên nào, đối với bọn họ mà nói giết đi hai tên này chỉ có tốt chứ không có xấu.
Chạy!
Trong bầu hư không náo nhiệt là tiếng thét gào của Diệp Thành. Hắn chạy phía trước, Doãn Chí Bình đuổi sát theo sau.
Sau bọn chúng chính là kẻ mạnh của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đuổi theo, cả mười tám người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, gần trăm người ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Còn phía sau Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông là những người tới xem trận chiến vây lại từng đám đen kịt.
Cảnh tượng thật náo nhiệt, đúng là thật náo nhiệt.
Có điều màn náo nhiệt hơn hãy còn ở phía sau.
Rầm! Rầm!
Không lâu sau đó, ở phía mà Diệp Thành bỏ trốn vang lên từng tiếng động kinh thiên động địa, có thần quang che trời, có mây mù che lối, có từng ngọn núi sụp đổ.
Ôi trời!
Sau tiếng thét kinh ngạc, Diệp Thành lại lồm cồm vừa bò vừa chạy quay lại, cơ thể nhếch nhác thảm hại.
“Ấy? Sao lại quay lại rồi” những kẻ xung quanh bất ngờ lần lượt nhìn về phía sau Diệp Thành.
Ập vào mắt bọn họ chính là sương khói che lấp, mấy chục kẻ mạnh sát phạt đến, có kẻ ngự giá trên phi kiếm, có kẻ ngự trên sương, khí thế sục sôi, những nơi bọn họ đi qua thì không gian nứt lìa bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.