Bọn họ tự xưng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi đồng lứa của Phù đồ cổ tộc, là rồng giữa loài người, mà bây giờ, so sánh với tên tội tử trong miệng này, cũng là ảm đạm thất sắc.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt 2 người trở nên xanh mét, ánh mắt nhìn thân ảnh Mục Trần tràn đầy vẻ ghen tỵ.
Mà ở trên ngọn núi của Thanh Mạch, những tộc nhân Thanh Mạch cũng trợn mắt há mồm, những thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt kia, người người đều nuốt từng ngụm nước bọt.
“Hừ, bây giờ các ngươi đã biết chênh lệch thế nào với người ta rồi chứ? Người ta bằng ấy tuổi đã tiến vào thiên chí tôn, ngay cả huyền la, mặc tâm cũng kém xa lơ xa lắc, các ngươi lấy cái gì ra so với hắn?”. Thanh Linh thấy cảnh này, nhất thời giễu cợt nói.
Đám người trẻ tuổi đồng lứa Thanh Mạch nhìn nhau, chợt lúng túng cười một tiếng, thiên chí tôn trẻ tuổi như vậy, cho dù lả trong phù đồ cổ tộc bọn họ cũng cực kỳ hiếm thấy, thật không biết Mục Trần này rốt cục tu luyện thế nào, phải biết, hắn cũng không có tài nguyên của Phù Đồ cổ tộc a.
So sánh với Mục Trần này, bọn họ đúng là chẳng thể coi vào đâu, lời thanh linh nói lúc trước mặc dù cay nghiệt, nhưng cũng đúng là sự thật.
“Thật không hổ là hài tử của thanh diên tịnh đại nhản a, thiên phú như thế…”. Mà một vài lão nhân trong Thanh Mạch lại trở nên cảm thán, chợt âm thầm tiếc nuối, nếu Mục Trần là người Thanh Mạch bọn họ, làm gì còn chỗ cho huyền la, mặc tâm đắc ý nữa.
“Nhưng mà hắn thật sự không nên tới a, nơi này chính là phù đồ cổ tộc, bằng vào thực lực linh phẩm thiên chí tôn, vẫn là không có tác dụng gì”
Mà đối với đông đảo ánh mắt trong thiên địa, Mục Trần cũng không để ý, hắn chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm Phù Đồ huyền, cười nhạt, nói: “Ta xông xáo đại thiên thế giới mười mấy năm,, lá gan đúng là không nhỏ, nhưng có điều cũng không ảnh hưởng gì đến mẫu thân của ta, cũng không giống như đại trưởng lão, thích lấy cái này làm uy hiếp, giam nhốt một nữ tử”
Trong lời nói của hắn hàm chứa ý giễu cợt lạnh lẽo, không tính toán cho Phù Đồ huyền chút mặt mũi nào, bởi vì những lời này, hắn đã giấu trong lòng rất nhiều năm.
“láo xược!”
Mà nghe Mục Trần không khách khí như thế, một vài trưởng lão phù đồ cổ tộc nhất thời giận dữ thốt lên, từng tiếng quát phẫn nộ vang lên, từng luồng linh lực uy áp cường hãn thay nhau phóng lên lao, thanh thế kinh người.
“sao nào? các vị trưởng lão phù đồ cổ tộc định đồng loạt ra tay sao? Cũng được, hôm nay để ta tới lĩnh giáo một chút!”. Thế mà, đối diện với sự giận dữ của những trưởng lão này, Mục Trần dĩ nhiên lại không sợ hãi, ngược lại cười to, nói.
“Ranh con ngu xuẩn, tự tìm cái chết!”. Có trưởng lão tức giận nói, đã muốn ra tay.
“Dừng tay!”
Nhưng mà, khi hắn chuẩn bị ra tay, thanh âm trầm thấp của Phù Đồ Huyền vang lên, hán nhìn lướt qua những trưởng lão này, bọn họ liền nhất thời lui về phía sau, hôm nay chính là chư mạch hội võ của phù đồ cổ tộc bọn họ, đông đảo siêu cấp thế lực đều ở đây, nếu đông đảo trưởng lão phù đồ cổ tộc lại đi ra tay đàn áp một hậu bối, không nghi ngờ gì sẽ làm thể diện phù đồ cổ tộc tổn thất nghiêm trọng.
Áp lui đông đảo trưởng lão, ánh mắt sắc bén của Phù Đồ Huyền mới dừng lạl trên người Mục Trần, chậm rãi nói: “Hôm nay ngươi đến phù đồ cổ tộc ta chính là để khoe miệng lưỡi thôi sao?”
Mục Trần lắc đầu một cái, cười nhạt nói: “Ta cũng không nhàm chán tới vậy, lần này tới đây chẳng qua là được người ta nhờ thôi”
“Hả?”. Hai mắt phù đồ huyền híp lại.
“Tới giúp Thanh Mạch đòi một ghế”. Ánh mắt Mục Trần hơi rủ, nói.
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến một mảnh xôn xao, đám Thanh Mạch tộc nhân cũng là sắc mặt kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng không biết chuyện này.
“Haha, thật buồn cười, ngươi cỏ năng lực gì mà tới đòi ghế? Hơn nữa, ngươi cũng không phải người Phù Đồ cổ Tộc ta, làm sao có tư cách”. Một tiếng cười nhàn nhạt truyền tới, chỉ thấy Mạch thủ Huyền Mạch -Huyền Quang, đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Mục Trần, lên tiếng.
Mục Trần cười cười, sau đó xòe tay ra, lộ ra một lệnh bài màu xanh: “Bằng cái này, có tư cách chưa?”
‘Mạch Thủ Lệnh’
Nhìn thấy lệnh bài màu xanh trong tay Mục Trần, huyền quang không nhịn được co rút con ngươi lại
“Mạch Thủ Lệnh của Thanh Mạch? Thanh Thiên, Thanh Mạch các ngươi rốt cục đang làm gì? Vì sao Mạch Thủ lệnh lạl rơi vào tay tên tội tử này?!”. Mạch thủ Mặc Mạch – Mặc Đồng cũng nhìn về phía Thanh Thiên, lạnh lùng nói.
Dưới đông đảo ánh mắt kinh dị, Thanh Thiên da đầu cũng trở nên tê dại, hắn liếc mắt với thanh huyên trưởng lão một cái, chợt cắn răng trầm giọng nói: “Mục Trần có phải người phù đồ cổ tộc hay không, cũng không phải do các ngươi định đoạt, nếu mà hắn không phải, vậy thì mời đại trưởng lão cũng đuổi thanh diên tịnh ra khỏi tộc”
“Mà cái chức mạch thủ này, Thanh Mạch trưởng lão chúng ta cũng đã chung quyết nghị, lão phu đã không thích hợp làm mạch thủ nữa, bắt đầu từ hôm nay, Mục Trần chính là mạch thủ Thanh Mạch, nếu các ngươi có kiến nghị gì khác thì phải chờ trường lão viện khai mở, ít nhất, bây giờ các ngươi không có tư cách phủ quyết chuyện tất cả trưởng lão Thanh Mạch ta đã quyết định”
Ý thanh thiên cũng đã rất rõ ràng, hôm nay Thanh Mạch bọn họ sắp mất địa vị chủ mạch đến nơi rồi, hơn nữa, huyền mạch mặc mạch chèn ép suốt những năm qua, bọn họ cũng đã chịu đủ rồi.
Đã như vậy, còn không bằng đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Mục Trần
“Thanh Thiên, ngươi!”
Huyền quang, mặc đồng nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi, trợn mắt nhìn thanh thiên.
Thanh Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng là phất tay áo không để ý tới, những năm qua nhẫn nhịn cũng đủ rồi, hiện giờ kết cục tồi tệ nhất cũng đã là bọn họ mất đi thân phận chủ mạch, về phần Mục Trần muốn làm gì, vậy tùy ý hắn đi, cũng coi như bù đắp ủy khuất những năm qua của đứa nhỏ này.
“Được rồi, im hết đi!”
Phù đồ huyền quát lạnh, ngăn 3 vị mạch thủ xuống, sắc mặt của hắn có chút khó coi, Chư mạch hội võ hôm nay kết quả lại thành như vậy, thật khiến người ta thấy buồn cười.
Ánh mắt của hắn chậm rãi quét về phía Mục Trần, trầm giọng nói: “Nếu Thanh Mạch đã chọn ngươi làm mạch thủ, quyết nghị này cần trưởng lão viện mới có thể thay đổi, cho nên bảy giờ dù là ta cũng không phủ quyết được”
“Có điều, cho dù ngươi có là mạch thủ Thanh Mạch, ghế của trưởng lão viện cũng không phải ngươi muốn đòi là đòi được, muốn có ghế, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không”
Hôm nay Thanh Mạch thủ lôi đã thất bại, muốn thắng lại một ghế, vậy chỉ có lựa chọn công lôi, đoạt lấy ghế từ tay các mạch khác.
Mục Trần dù bước vào thiên chí tôn, nhưng hiển nhiên mới chỉ là linh phẩm sơ kỳ, bằng cái này mà muốn cướp đoạt danh ngạch, đơn giản chính là chuyện tiếu lâm.
Trên bầu trời, Mục Trần nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Cái này không cần đại trưởng lão quan tâm”
Thanh âm hắn vừa dứt, thân hình trực tiếp lướt đi, dưới vô số ánh mắt kinh ngạc, đáp xuống bạch ngọc đài của Huyền Mạch.
Cùng lúc đó,thanh âm lạnh lùng của hắn cũng vang lên.
“Nếu huyền mạch các ngươi đã đoạt của Thanh Mạch một ghế,ta cũng từ trong tay các ngươi, cướp đi một ghế vậy”