Thiếu nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thở dài một hơi, mỉm cười tự nói với mình: “Quả nhiên mình đoán không nhầm, khí thức trong cơ thể người này đủ để tiếp nhận Côn Bằng chân huyết. Quang trọng là, thân là dị tộc nhân thì liệu có thể thôi động ra được mấy thành uy lực của Côn Bằng chi huyết.”
Sau khi nói xong câu này, thiếu nữ quét mắt nhìn những người thuộc lớp cao tầng khác của Thiên Bằng tộc đang đứng gần, đột nhiên cất tiếng: “Chuyện lần này các ngươi đều đã tận mắt chứng kiến. Người này quan hệ tới sinh tử tồn vong của bản tộc, cho nên tất cả những gì liên quan đến người này đều phải tuyệt đối bảo mật. Thân phận của người này, từ giờ đi sẽ được bản tộc phái tới hải ngoại, bí mật bồi dưỡng thánh tử thứ ba. Các ngươi hãy nhớ lấy.”
“Đại trưởng lão yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Những Thiên Bằng nhân cấp Luyện Hư nói.
“Ta cũng tin rằng chư vị sẽ không làm ra chuyện làm tổn hại đến bản tộc. Sau hai tháng, ta sẽ từ trong số các ngươi chọn ra mấy người cùng ta dẫn theo thánh tử, tham gia trắc thí luyện lần này.” Thiếu nữ gật đầu, chậm rãi nói.
“Hai tháng!Sao lại sớm như vậy, trước kia không phải là nói còn một năm thời gian sao?” Lập tức có người nói: “Nghe nói Xích Dung tộc, Độ Nha tộc hơn mười tộc liên danh đề xuất, yêu cầu cử hành thí luyện sớm hơn. Trưởng lão của tộc ta trong liên tịch trưởng lão hội tuy cố gắng tranh cãi về chuyện này, nhưng đại bộ phận mọi người đều đã đồng ý rồi.”
“Vì sao lại đồng ý, chắc phải có lý do chứ.” Một người khác bất bình nói.
“Đương nhiên là có lý do rồi. Bọn họ nói là địa uyên gần đây có chút không yên ổn. Tốt nhất là bố trí ngày thí luyện sớm hơn một chút, tránh chậm trễ thì sinh biến, phát sinh ra chuyện gì bất ngờ.” Thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh, nói.
“Yêu vật trong địa uyên và Phi Linh tộc chúng ta là sinh tử đại địch, đã có lúc nào được thái bình đâu. Căn bản là muốn nhắm và mấy chi nhỏ yếu như chúng ta thôi.” Một Thiên Bằng nhân căm tức nói.
“Không cần nói nhiều lời thừa nữa, liên tịch trưởng lão và nhiều người đã đồng ý thí luyện sớm, bản tộc cũng chỉ đành chấp nhận chuyện này mà thôi. Trừ chuyện thí luyện ra, gần đây trong khu vực quản hạt của Thiên Bằng tộc chúng ta có người của tộc nhân khác xuất hiện, còn trắng trợn bắt người cướp của. Một bộ phận người trong tộc ta lập tức dẫn đội xuất phát, kích sát toàn bộ những kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của này cho ta, cho những phân chi khác một bài học, khiến chúng trước khi thí luyện kết thúc không dám có chủ ý với bản tộc nữa.” Thiếu nữ khi nói tới mấy câu cuối, giọng nói biến thành lãnh khốc.
“Tuân lệnh!” Những Thiên Bằng nhân này nhao nhao cúi đầu vâng dạ.
Sau đó, thiếu nữ bắt đầu phân phó nhiệm vụ, tất cả mọi người đều lĩnh mệnh rồi rời đi.
Trên ngọc đài, nháy mắt đã trở nên vắng vẻ, ngoài trừ thiếu nữ đang vận công, ba trưởng lão bọn Tư trưởng lão, cùng với hai thị nữ ở phía sau thiếu nữ ra, không còn một ai đứng trên đài.
Ánh của thiếu nữ lại rơi lên đóa hoa sen ở bên cạnh.
Hoa sen này dưới sự hợp thể không ngừng chú nhập linh lực của hai vị trưởng lão, thể tích so với lúc đầu còn lớn hơn một nửa. Đồng thời những hoa văn màu lục bên ngoài hoa sen cũng bắt đầu chớp động không ngừng, giống như là đang sống vậy.
Thiếu nữ đột nhiên lăng không tóm về phía chậu bạc còn lại trong tay thị nữ ở đằng sau.
Một tiếng phá không truyền ra, một viên ngọc màu nhũ trắng từ trong chậu bắn ra, bị Kim Duyệt nắm vào trong tay.
Thiếu nữ này dùng ngọc chỉ kẹp lấy viên ngọc, đưa ra trước mắt, ngưng thần nhìn chăm chú.
Trên mặt nàng ta đột nhiên lộ ra một vẻ kỳ quái. “Đây là xá lợi của đại trưởng lão đời nào sau khi tọa hóa để lại?” Thiếu nữ mở miệng hỏi một câu.
“Là xá lợi của đại trưởng lão đời thứ chín. Án chiếu theo phân phó của đại trưởng lão, đây là xá lợi gửi lại lâu nhất. Lực lượng bên trong chắc đã mất hơn nửa rồi.” Thị nữ đó cung kính trả lơi.
Đời thứ chín! Chính là Hồng Vân đại trưởng lão sáng tạo ra Kinh Trập thần công, sau cùng lại phát điên mà chết.” Thiếu nữ hơi biến sắc.
“Chính là xá lợi của Hồng Vân trưởng lão. Bởi vì Hồng Vân trưởng lão chết quá kỳ quặc, xá lợi mà ông ta lưu lại trừ Côn Bằng chi lực ra, còn hỗn tạp một ít thần niệm chi lực của ông ta trước khi chết, có khả năng sẽ lưu lại hậu hoạn cho người luyện hóa. Vì thế xá lợi này luôn cất trong mật thất, không ai dám tùy tiện luyện hóa. Nếu đại trưởng lão cảm thấy không thích hợp, tiểu tỳ lập tức đối cái khác.” Thị nữ có chút bất an, giải thích.”
“Không cần, viên này được rồi.” Thiếu nữ quét mắt nhìn đáo hoa sen đỏ, vẻ mặc khôi phục lại như bình thường. Lúc này, hoa văn màu lục bên ngoài hoa sen bắt đầu vặn vẹo to hơn, cả đóa hoa sen đều bắt đầu bành trướng.
Hai ngày sau, trên bầu trời của ngọc đài.
Một con thanh điểu hóa thành một đạo tàn ảnh bay lúc lên lúc xuống trên không trung, bên ngoài thân thể hiện ra một đạo ánh sáng màu vàng và màu xanh, đột nhiên thân hình của nó dừng lại ở chỗ cũ, không động đậy, song trảo tóm mạnh một cái vào hư không.
Mười móng vuốt màu trắng bắn ra, vẽ một đạo bạch ngân nhàn nhạt trong không trung, hơn nữa chỉ vừa lóe lên là biến mất không thấy đâu.
Hai cánh bỗng nhiên vỗ về phía trước, ánh sáng mờ cuộn cuộn vòng một vòng về phía trước, hóa thành phong nhận to cỡ bàn tay, dày đặc trong phạm vi hơn trăm trượng, bao bọc toàn bộ mọi thứ vào trong.
Một tiếng “ầm” vang lên, thanh điểu há to miệng, không ngờ lại phun ra từng quả lôi cầu màu vàng, khiến chỗ ở trước mặt hóa thành một mảng lôi quang.
Sau một tiếng rít bén nhọn, hai cánh của thanh điểu vỗ một cái, đột nhiên biến mất trong một cỗ cuồng phong.
Một khắc sau, trong cuồng phong ở trên không trung, thân hình của thanh điểu lại một lần nữa hiện ra, nhưng trong luồng sáng xanh, thân hình của thanh điểu phồng lên, nháy mắt đã to cỡ hơn một trượng, rồi lại hóa thành một vật không lồ to hơn trăm trượng, dưới một cái vỗ cánh, bao phủ toàn bộ ngọc đài ở phía dưới.
Mà trên ngọc đài có ba người đang dứng, nhìn lên thân hình khổng lồ của thanh điểu trên không trung, sắc mặt có chút thay đổi.
“Đại trưởng lão, ngài cho hắn phục dụng viên xá lợi tàn tổn của đại trưởng lão đời thứ chín ư.” Khi sắc mặt của Kim Duyệt đang âm tình bất định thì bên cạnh truyền tới giọng nói khó tin của lão già râu đỏ.
“Sao vậy, Tư trưởng lão hoài nghi ta cho tên dị tộc nhân này phục dụng linh đan diệu dược gì khác ư.” Thiếu nữ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trả lời.
“Tư mỗ sao dám nghĩ vậy. Chỉ là người này nắm bắt thuật ảo hóa biến thân nhanh như vậy, hơn nữ còn biển ảo ra bằng điểu chân thân, e rằng cấp bậc linh soái cũng chẳng qua là như vậy mà thôi. Có thật là người xuất thân từ nhân tộc không vậy.” Lão già có chút hoài nghi.
“Ngươi tự mình giúp hắn dung hợp Côn Bằng chân huyết, người này có phải là người của Phi Linh tộc chúng ta hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Có điều người này sau khi biến thân có thần thông to lớn, cũng nằm ngoài dự đoán của ta. Khả năng người này luyện hóa Côn Bằng chi vũ đó, thực sự hàm chứa linh huyết của Côn Bằng chân thánh, sớm đã cải biến một số thể chất của hắn.” Thiếu nữ sau khi trầm ngâm một thoáng, mới tìm ra một lý do này.
“Nếu là vậy thì cũng miễn cưỡng nói là may mắn.” Mỹ phụ cũng thở dài một hơi, nói.
Trên mặt lão già vẫn là vẻ nửa tin nửa ngờ, rõ ràng không quá tin tưởng đối với lý do của thiếu nữ.