– ” tiểu cô nương, dậy bán cho ta ít khoai nào”
Thu nhi mơ màng tỉnh dậy, dụi hai mắt con mơ ngủ mà nói.
– ” tỷ tỷ mua gì, xin cứ lựa “
Khách hàng đó ngồi xuống bắt đầu lựa, vừa chọn đồ vừa cười nói.
– ” ai da, tiểu muội ra chợ ngồi ngủ ngon quá. Trời sắp trưa mất rồi mới ngồi dậy bán hàng, buôn bán kiểu này thì sao mà khá nổi “
Thu nhi ngơ ngác, cái gì mà sắp trưa chứ? Thu nhi nhớ mình chỉ mới khẽ nhắm mắt thôi mà. Em ngó lên nhìn mặt trời, lúc này giật mình khi thấy nắng đã lên cao rồi. Lúc này nhìn lại gian hàng của mình mới thấy chưa bán được chút gì, sáng giờ toàn ngồi ngủ. Trong cơn say ngủ còn chưa tỉnh, Thu nhi giật mình hoảng hốt.
– ” thôi chết, thế này thì tiêu rồi, sao mà bán kịp nữa. Tỷ tỷ, xin tỷ mua giúp muội với “
Khách hàng khẽ gật đầu, thế nhưng người ta chỉ có thể mua trong nhu cầu của mình thôi chứ đâu có mua dư được. Khách hàng mua xong thì đi mất, Thu nhi lúc này mời chào nhiệt tình những người đi qua. Nhiều người yêu mến mà mua giúp, nhưng xem ra thời gian đã không còn đủ nữa. Chợ trời đến lúc tan, người ta rời chợ về nhà hết, chỉ còn lại cô bé 12 tuổi ngồi bên mẹt hàng của mình, em bắt đầu hoảng hốt. Thu nhi nhìn thấy hàng mới bán được một nửa, số còn lại phải làm thế nào đây? Không còn cách nào khác, em đành phải đội mớ hàng ế này về nhà. Buôn bán lúc đắt lúc ế là điều đương nhiên, thế nhưng em lại không hiểu điều đó. Thu nhi biết hôm nay vì mình ngủ quên mà để tồn dư nhiều thế này khiến em đau khổ không biết phải nói với mẹ làm sao. Bước chân trên đường về nhà không chỉ nặng bởi em mang theo hàng chưa bán hết, mà còn nặng trĩu trong lòng một câu trả lời với mẹ của em. Bước về đến nhà đã thấy mẹ em đứng đợi, em lấp ló đứng ngoài khiến mẹ em phải gọi vọng ra.
– ” con vào đây ngay, đứng đó làm gì? Biết mấy giờ rồi không hả?”
Thu nhi thấy khuôn mặt của mẹ không mấy vui vẻ thì run rẩy, em ôm đồ rón rén bước vào trong nhà. Mẹ em vừa nhìn thấy đống hàng tồn thì tức giận, bà đặt đồ xuống đất mà mắng.
– ” con xin mẹ cho phép con buôn bán, mẹ đã đồng ý, vậy mà con buôn bán như vậy hả. Nói, sao lại tồn nhiều hàng thế này? Có phải con mãi chơi không?”
Thu nhi cảm thấy có lỗi, em hối hận vì đã ngủ quên, mặc dù đó chẳng phải lỗi lầm gì vì em bị mất ngủ. Em không thể giải thích như vậy được, nên em rón rén nói.
– ” con xin lỗi mẹ, là con đã ngủ quên”
Lời nói lí nhí đầy lo sợ của em, Thu nhi giật mình khi vừa dứt lời đã nghe mẹ quát lên giận dữ.
– ” trời ơi là trời, mẹ nghe hàng xóm nói con ngủ gục ngoài chợ mà mẹ không tin, hóa ra là thật hả trời. Nói đi, cha mẹ có bắt con thức khuya làm việc đến độ mất ngủ hay không mà con phải ra ngoài chợ ngủ hả”
Thu nhi cúi mặt xuống đất im lặng. Cha mẹ không hề bắt em thức khuya làm đêm mà do em tự nguyện trong bí mật, và em không muốn cho cha mẹ biết. Bây giờ đối diện với cơn giận của mẹ, em thật sự không biết phải nói gì. Cha lúc này trong nhà bước ra, nhìn thấy mấy con cá không bán được và đã chết thì nhăn nhó, ông khẽ nói với vợ mình.
– ” giờ có trách cũng chẳng được gì. Bà mang mấy con cá chết còn tươi ra sau nấu món gì đi, kẻo để lâu thì ươn mất “
Người vợ nghe vậy thì hừ một tiếng, liền xách cá ra sau làm. Những con cá này lẽ ra là bán lấy tiền về, thế mà giờ đây đành phải xử lý nên mất đi một phần vốn. Người cha nhìn con gái của mình với vẻ mặt không hài lòng chút nào, ông nhíu mày hỏi.
– ” con gái, nếu con thật sự không muốn làm việc này nữa thì cứ nói một tiếng, cha mẹ sẽ không bắt ép con nữa. Con ra giữa chợ ngồi ngủ như vậy thì hàng xóm láng giềng sẽ nghĩ gì về nhà ta, họ sẽ nói cha mẹ tệ bạc bắt ép con lao động quá sức, tạo ra tiếng xấu cho chúng ta. Con làm như vậy thật sự quá đáng “
Thu nhi giật mình, thì ra cha mẹ nghĩ em giả vờ để trốn việc, em giật mình xua tay.
– ” không có, con không có ý đó. Xin cha mẹ tiếp tục cho con đi chợ, con sẽ không ngủ gục nữa đâu, con hứa mà “
Trần Viện nhìn con gái mình với đôi mắt không hài lòng, ông nhíu mày nói.
– ” thôi được, nếu con còn tái phạm một lần nữa thì chúng ta sẽ phạt nặng con, biết chưa?”
Lời nói này chính là một lời tha thứ, Thu nhi vui mừng cúi đầu.
– ” vâng, cảm ơn cha. Con gái sẽ không tái phạm thêm một lần nào nữa, xin cha yên tâm “
Trần Viện thở dài, phẩy tay hừ một tiếng mà nói.
– ” thôi được rồi, đi rửa mặt rồi vào ăn cơm đi “
Nói xong liền bước vào trong. Thu nhi đứng đó khẽ lấy tay áo lau mồ hôi sợ hãi, em thực sự đã rất sợ bởi đây là lần đầu tiên em bị mắng nặng lời như thế. Đôi chân còn đang run rẩy mà bước đi vào nhà, cảm giác như vừa bước qua một kiếp nạn vậy.
Bữa cơm hôm nay có cá to hơn và ngon hơn, nhưng không phải để ăn mừng sự kiện gì, mà chỉ đơn giản là cá bị ế. Củ quả hôm nay không bán hết thì mai có thể tiếp tục bán, chứ những sản phẩm chỉ dùng trong ngày thì không thể giữ lâu rồi. Cá to ngon nhưng sao cảm giác đắng họng, chỉ có đứa trẻ Trần Đú Cần là sung sướng vì lâu lâu mới được ăn cá ngon như vậy, bất chợt nó lại thèm thịt gà.