Tôn Minh tính cách ngang ngược kiêu ngạo tự đại đã sớm khiến mọi người không thoải mái, chết thì chết đi.
Gã chết rồi đừng hại mình chết theo là được.
Triệu Hữu Bang y cũng là người làm thủ lĩnh, không thể không ra mặt giùm đoàn viên nên khi Tôn Minh bị bắt y mới xông ra lên tiếng. Hiện tại thấy tình hình như vậy, đương nhiên y phải bảo toàn bản thân trước rồi tính.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính lại vang lên:
[Hiện tại bắt đầu, tiếp tục gia tăng người tham gia nhiệm vụ.] [Thiếu tá Lục quân, Võ tôn Trương Phóng.]“Có!”
[Thiếu tá Lục quân, Võ tôn Lý Phi.]“Có!”
Hai người quân nhân có khuôn mặt lạnh lùng bước ra.
[Lệnh cho các anh gia nhập đoàn đội, cùng nghe theo sự chỉ huy của ngài Cố Thanh Sơn, hoàn thành nhiệm vụ.]Hai người quân nhân cảnh giới Võ tôn lớn tiếng đáp, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
Nhiệm vụ này có tác động rất lớn đối với việc tấn chức trong tương lai của bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ là người trong nội bộ quân đội nên trong lòng hiểu rõ thân phận của Cố Thanh Sơn.
“Hả? Sao chuyện lại thành thế này rồi.”
Cố Thanh Sơn có phần ngượng ngùng cười cười.
“Nữ Thần Công Chính, đừng quá lo lắng, một nhiệm vụ nhỏ mà thôi.” Hắn nói, trong giọng nói hình như có vài phần khuyên bảo.
Nhiệm vụ nhỏ?
Mọi người tỉ mỉ hồi tưởng thuyết minh của nhiệm vụ.
Toàn bộ nhiệm vụ chỉ có một yêu cầu, nghe theo mệnh lệnh của Cố Thanh Sơn mà làm.
[Tôi đang làm việc dựa theo điều khoản kỷ luật thời chiến.]Nữ Thần Công Chính giải thích xong thì quang não dần dần tối đi.
“Được rồi, đã lãng phí không ít thời gian rồi, chúng ta xuất phát thôi.” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ tay nói.
Hắn phân biệt phương hướng rồi chỉ về phía bắc nói: “Chúng ta phải đi qua đó, dọc đường đi nhân tiện tìm hiểu tình huống.”
“Rõ, chúng tôi nghe theo sự phân sai bảo của ngài.” Ba tên quân nhân nói.
Mấy tên chức nghiệp giả khác nhìn nhau, cũng phải lầm bầm theo một câu.
Đoàn người rời khỏi cứ điểm, tiến thẳng về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi tới một sân rộng.
Cố Thanh Sơn điều chỉnh âm lượng quang não cá nhân đến mức lớn nhất, sau đó để dưới đất.
Một ca khúc gây dao động tinh thần vang lên, phá vỡ sự vắng vẻ của quảng trường.
“Cậu làm gì vậy…” Thiếu úy Vương Nham hỏi.
“Quỷ ăn thịt người sẽ bị mùi và âm thanh hấp dẫn, quỷ giết người càng mẫn cảm với âm thanh hơn.” Hắn giải thích.
Hắn vừa mới nói xong thì đã thấy mấy con quỷ ăn thịt người lung la lung lay xuất hiện.
Chúng nó nhanh chóng phát hiện ra một đám người đứng ở nơi này, nên lập tức gào thét nhào tới.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua nói: “Giết sạch.”
Các chức nghiệp giả đối phó với mấy con quỷ ăn thịt người không tốn chút sức nào, mấy người tiến lên đánh chỉ dùng mười giây đã giải quyết xong.
“Bây giờ làm gì nữa?” Triệu Hữu Bang bẻ gãy cổ một con quỷ ăn thịt người rồi quay đầu lại hỏi.
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói: “Tiếp tục.”
Cả một buổi trưa, quỷ ăn thịt người không ngừng bị dẫn dụ tới, các chức nghiệp giả không hề có thời gian nghỉ ngơi, giết liên tục trọn bốn giờ đồng hồ.
Thi thể quỷ ăn thịt người chất đầy sân rộng.
Cố Thanh Sơn nhìn thời gian nói: “Buổi sáng vậy thôi, trở về ăn cơm nào.”
“Buổi chiều còn tiếp tục sao?” Thiếu giáo Vương Nham hỏi.
“Ừ, tiếp tục.”
Mọi người trở về cứ điểm yên lặng ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi lại xuất phát.
Cố Thanh Sơn vẫn mở âm nhạc đinh tai nhức óc để hấp dẫn quái vật.
Trên quảng trường lại tiến vào trạng thái giết chóc.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lần này quỷ ăn thịt người rõ ràng nhiều hơn buổi sáng rất nhiều.
Cả một buổi chiều, càng ngày càng có nhiều quỷ ăn thịt người dũng mãnh tràn vào sân rộng, khiến cho các chức nghiệp giả phải chịu áp lực cực lớn.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng một bên lẳng lặng nhìn mọi người giết quái vật.
Số lượng quỷ ăn thịt người đạt tới đỉnh điểm vào lúc chạng vạng tối.
Mỗi một chức nghiệp giả phải đồng thời đối mặt với mấy chục con quỷ ăn thịt người, áp lực của mỗi người đều đạt tới cực hạn.
“Không được rồi, nhiều quá.” Vương Nham hét lên.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua sắc trời dần dần tối lại, gật đầu nói: “OK, chúng ta chuẩn bị trở về… Hả?”
Đột nhiên hắn nâng cao giọng, nhìn chằm chằm về một hướng.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy một con quỷ ăn thịt người toàn thân màu đỏ xuất hiện ở phía đó.