Nói là lão nhân, nhưng thân thể hắn cũng còn rất cường tráng, đi đứng oai phong lẫm liệt, nhưng lại tỏ vẻ khiêm tốn với vị thiếu niên kia.
“Thịt vụn?” Giang Nhạc An sững sờ một chút, không khỏi nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên theo bản năng tránh né ánh mắt của Giang Nhạc An, khiến Giang Nhạc An cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
Lớn như vậy còn tham ăn.
Giang Nhạc An hơi thả lỏng, “Số thịt vụn đó là do ta làm, nếu thiếu gia muốn, ta có thể làm một ít.”
“Thật tốt quá.” Thẩm bá cao hứng nói, lấy ra một thỏi bạc, “Đây là tiền cọc, hai ngày nữa chúng ta sẽ tới lấy, được không?”
Giang Nhạc An kinh ngạc nhìn thỏi bạc, nhưng lại lắc đầu, “Không cần nhiều như vậy, chỉ là một chút đồ thôn dã, không đáng bao nhiêu tiền.”
Thịt kia là làm từ thịt và nấm, vốn dĩ nấm đã ăn rất ngon rồi, hơn nữa lại cho thêm một lớp dầu trơn bóng, hương vị càng không thể kém được.
Cũng là vì ngày hôm đó ăn nấm, khiến Giang Nhạc An có ý tưởng, nghĩ đến việc tiểu ca ca bên ngoài ăn uống không tốt, thân thể mà phải chịu khổ sao có thể thi tốt được.
Vì thế liền bàn bạc với mẫu thân, làm đồ ăn ngon cho tiểu ca ca.
“Không có gì, thứ thiếu gia thích chính là có giá trị.” Thẩm bá không chút để ý mà nói, toát ra dáng vẻ quyền thế và giàu có.
“Vậy được rồi, ta sẽ làm thật tốt.” Số tiền này trừ tiền mua thịt ra, nấm là tìm ở trong núi, thì vẫn còn dư lại rất nhiều tiền.
Không nghĩ tới tiểu ca ca đi ra ngoài một chuyến, vậy mà còn có thể gặp được bằng hữu, mang tới mối làm ăn cho gia đình.
“Thẩm bá, đi thôi.” Thiếu niên không muốn ở lại đây thêm nữa, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, dẫn đầu đi ra khỏi sân viện.
Thẩm bá cười ha hả từ biệt Giang Nhạc An, đi theo phía sau thiếu niên, bọn họ đến và đi như một cơn gió, chỉ có thỏi bạc trên bàn là vật chứng chứng minh bọn họ đã từng tới đây.
Giang Nhạc An thấy Nhị Nha nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, ánh mắt kia giống như muốn cướp lấy thỏi bạc, khiến nàng không nhịn được mà nhíu mày.
Nhị Nha, Nhị Nha này càng ngày càng không kiểm soát được, chữ tham lam đều khắc sâu trên mặt, khắc sâu vào trong mắt.
Giang Nhạc An cất thỏi bạc đi, nói với Nam Chi: “Nhị Nha, đi gọi mọi người về đây, có mối làm ăn tìm tới cửa.”
Nam Chi ngây ngốc gật đầu: “Được.”
Cô nhanh như chớp chạy ra ngoài đồng, gọi mọi người về nhà, lão Tiền thị vội vàng hỏi nữ nhi: “Sao vậy, sao lại kêu chúng ta về nhà gấp như vậy?”
Giang Nhạc An chưa nói chuyện, lấy thỏi bạc ra, lập tức khiến tất cả mọi người trở nên sôi nổi.
Một thỏi bạc thật là lớn!
Ở đâu ra!
Giang Nhạc An đem ngọn nguồn kể ra một phen, nói xong nước mắt lão Tiền thị đã chảy ra ròng ròng, lại hạnh phúc mà cảm thán: “Nhà chúng ta rốt cuộc cũng tốt lên rồi, tốt lên rồi…”
Nữ nhi cùng nhi tử của bà quả thực là có tiền đồ.
Rõ ràng là đi thi, mà lại có thể tìm mối làm ăn cho gia đình.
Như thế thì sao có thể không thương, sao có thể không thiên vị cho được.
“Nương, đừng khóc nữa, bây giờ quan trọng nhất là làm thật tốt đồ mà thiếu gia kia yêu cầu.” Giang Nhạc An vội vàng trấn an mẫu thân, “Nương, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên, chúng ta sẽ khiến cho phụ mẫu cùng mọi người trải qua cuộc sống tốt đẹp.”
“Được, được…” Lão Tiền thị hạnh phúc lau nước mắt, cầm lấy tay nữ nhi không buông, “May mắn nhất đời ta chính là, sinh ra hai đứa nhỏ là con và Ngọc Trạch.”
Giang Bạch Minh bổ sung nói: “Đều tốt, ai cũng tốt, sinh nữ nhi cũng tốt.”
Không thể để lão đại cùng lão nhị lạnh tâm được.
Lão Tiền thị lúc này mới phản ứng lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, đều tốt, đều tốt.”
Cả nhà xuất phát lên núi tìm nấm, ngay cả Nam Chi cũng phải đi.
Nam Chi cầm theo một cái rổ nhỏ xấu xí, hỏi hệ thống: “Ca ca, vị thiếu gia kia chính là Vương gia sau này phải không, tiểu cô cô chính là được gả cho vương tử.”
Hệ thống ừ một tiếng, “Một thế tử, một nữ nhi nhà nông, khoảng cách quá lớn, dù sao cũng phải có duyên tương ngộ một phen.”
Nam Chi cảm thán nói: “Quả nhiên ăn nấm là chuyện tốt.”
Hệ thống: “…… Thật ra nấm kia cũng không phải ngon đến thế, thế tử kia có bệnh kén ăn, ăn được thứ gì, thì thứ đó là đồ tốt.”
Nam Chi ngạc nhiên vô cùng, “Còn có người ăn không vào?”
Sao lại có người ăn không vào được chứ?