Tư Đồ Duệ lạnh giọng:
– Tử thủ Hà Nguyên? Thủ như thế nào đây? Hơn hai mươi vạn đại quân co cụm trong một toà thành nhỏ như thế này, quân địch chỉ cần vây chặt bốn cửa thành, mọi người lấy gì để uống? Gần như tất cả lão binh trong đế quốc hiện tại tập trung ở Hà Nguyên, nếu như bọn lão binh này toàn bộ đều tử trận, vậy đế quốc lấy gì để ngăn cản cánh quân hổ lang năm mươi vạn của đế quốc Quang Huy?
– …Nếu như Tây Kinh bị mất, nếu như đế quốc bị mất, các ngươi có ai gánh nổi trách nhiệm này không?
– …Tất cả các ngươi đều là tướng quân thống lĩnh vạn quân, vì sau lại nhìn nhận vấn đề một cách ấu trĩ và kích động như vậy? Các ngươi nên phân tích một cuộc chiến tranh ở một tầm vóc cao hơn, nên dùng cái nhìn toàn diện hơn để đánh giá một cuộc chiến tranh, chứ không phải tối ngày chỉ biết chém giết. Đánh giặc cần phải dùng đầu óc, nếu chỉ dựa vào mồm mép, chỉ dựa vào cái dũng của kẻ thất phu là không được!
Mười mấy tên sư đoàn trưởng bị giáo huấn một trận đều im thin thít không một tiếng động, ai nấy cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt khiếp người của Tư Đồ Duệ.
Cho tới nay Tư Đồ Duệ đều nhờ vào tỉnh táo cơ trí mà thành danh, cầm quân mấy chục năm gần như chưa bao giờ đỏ mặt tía tai với thủ hạ của mình. Thế nhưng hôm nay, Tư Đồ Duệ lại trái với lệ thường chửi mắng mười mấy tên sư đoàn trưởng một phen thật là mất mặt, vì vậy có thể thấy được thế cục hiện tại nghiêm trọng đến mức nào, ngay cả Tư Đồ Duệ cũng đã lộ hẳn sự lo âu của mình ra ngoài mặt.
Quả thật Tư Đồ Duệ cảm thấy lo âu, hơn nữa vô cùng lo âu.
Đại quân của đế quốc Quang Huy ồ ạt kéo sang xâm lấn, nhưng đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn chưa chuẩn bị được gì.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt già nua của Tư Đồ Duệ không khỏi thoáng qua vẻ áy náy. Nếu như không phải hắn phạm sai lầm, Mạnh Hổ sẽ không có khả năng đột phá vòng vây ở Hà Tây, nếu như Mạnh Hổ không đột phá vòng vây ở Hà Tây, sau đó sẽ không có kỵ binh Man nhân. Nếu như không có cánh kỵ binh Man nhân đáng chết nọ, Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa sẽ không thất bại.
Nếu như Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa có thể xuất kích theo như kế hoạch đã định, cuộc chiến ở Nữ Nhi hà sẽ có kết cục khác hẳn, nếu như thắng cuộc chiến Nữ Nhi hà, quân đoàn cận vệ của Mông Diễn coi như tan tác. Nếu như quân đoàn cận vệ của Mông Diễn tan tác, vậy quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang và quân đoàn Tây Nam của Nhạc Ngu nếu không bị giết sạch thì cũng co cụm trở về lãnh địa của mình.
Nếu là như vậy, chỉ sợ hiện tại đế quốc Quang Huy đã sớm lâm vào chiến tranh nội bộ liên miên không dứt, cho dù cuối cùng không lâm vào cảnh đế quốc phân tranh thì cũng sẽ xảy ra nội chiến kéo dài, làm sao có thể phản kích ồ ạt đế quốc Minh Nguyệt như hôm nay được? Đế quốc Minh Nguyệt hôm nay đâu phải đối diện với tình thế nghiêm trọng có thể sắp sửa mất nước diệt vong?
Nói đi nói lại cũng chỉ là vì Tư Đồ Duệ phạm sai lầm. Cũng bởi vì ban đầu sai lầm nên không hạ lệnh giết chết Mạnh Hổ ngay lập tức, kết quả để cho Mạnh Hổ đột phá vòng vây thành công, cuối cùng tạo nên cục diện không thể nào cứu vãn như ngày hôm nay!
Tư Đồ Duệ chợt nhớ đến một câu chuyện xưa tích cũ.
Chỉ vì một chiếc đinh sắt đóng móng ngựa bị lỏng, kết quả móng của chiến mã bị rớt ra, vì móng chiến mã rớt ra nên chiến mã ngã xuống. Bởi vì chiến mã ngã xuống cho nên tướng quân trên lưng chiến mã tử trận, bởi vì tướng quân tử trận nên trận chiến ấy thất bại, bởi vì trận chiến ấy thất bại cho nên quốc gia bị diệt vong!
Có đôi khi sự tình mang dấu ấn của định mệnh, chỉ một chút sơ xuất rất nhỏ cuối cùng gây nên bi kịch động trời không có cách nào cứu vãn. Trong giờ phút này, trong lòng Tư Đồ Duệ ngập tràn lẫn lộn những tình cảm vô cùng phức tạp như mất mát, đau buồn, áy náy, không cam lòng…. Chẳng lẽ đã định trước chính mình sẽ trở thành tội nhân của đế quốc, chẳng lẽ đã định trước mình sẽ là hòn đá lót đường cho tên khốn kia sao?
Trong lòng Tư Đồ Duệ còn đang ngổn ngang trăm mối, đột nhiên Yến Trường Không lắc mình bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói:
– Tổng đốc đại nhân, trong lòng ty chức có câu này không biết nên nói hay không?
Vẻ mặt Tư Đồ Duệ trở nên hoà hoãn, nhẹ nhàng gật đầu:
– Tướng quân Trường Không cứ nói.
Yến Trường Không nói:
– Một khi đại quân của đế quốc Quang Huy ồ ạt sang xâm lấn, ty chức cho rằng thành Hà Nguyên nhất định không thủ được, thậm chí ngay cả thành Khúc A và cả Thanh Châu cũng không thủ được!
Thành Khúc A là thủ phủ của Thanh Châu, cũng là đại bản doanh của dòng họ Tư Đồ.
Lời của Yến Trường Không làm cho Tư Đồ Việt và Tư Đồ Anh vô cùng bất mãn, Tư Đồ Việt lạnh giọng mỉa mai:
– Yến Trường Không, có phải ngươi đã bị Mạnh Hổ và đế quốc Quang Huy hù doạ cho vỡ mật hay không? Không phải chỉ là năm mươi vạn quân ô hợp mà đã hù doạ ngươi trở nên như vậy! Không xem mười vạn tinh binh của quân đoàn Thanh Châu ta ra gì cả hay sao?
– Mười vạn tinh binh?
Yến Trường Không thẳng thắn phản bác không cần khách khí:
– Hiện tại quân đoàn Thanh Châu còn đủ mười vạn tinh binh hay không? Tập trung tất cả bốn sư đoàn lại cũng chỉ được hơn bảy vạn, trong đó lại còn hơn bảy, tám ngàn binh sĩ đang bị thương, số binh sĩ có thể chiến đấu thật sự cũng chỉ còn lại hơn sáu vạn. Còn bọn tân binh của sư đoàn số Một và sư đoàn số Ba có xứng đáng với hai chữ “tinh binh” hay không?
Sư đoàn số Một chính là sư đoàn của Tư Đồ Bưu, trận chiến ở pháo đài Thiên Lang, Tư Đồ Bưu bị Mạnh Hổ chém chết, sư đoàn số Một toàn quân tan tác, cuối cùng số lão binh chạy thoát về Thanh Châu không tới hai ngàn người. Sư đoàn số Ba chính là sư đoàn của Thác Bạt Đảo, một trận ở hạp cốc Hà Tây, ba liên đội rưỡi xuất chinh bị Mạnh Hổ đánh cho gần như tiêu diệt toàn quân. Hai sư đoàn này lúc bắt đầu Đông chinh thì được bổ sung phần lớn tân binh, cho nên Yến Trường Không mới không khách khí chút nào nói bọn chúng không xứng với hai chữ “tinh binh”.
Tư Đồ Việt bị phản bác không mở miệng trả lời được, bực bội hừ một tiếng rồi lặng im.
Tư Đồ Anh lại phản bác:
– Cho dù là quân đoàn Thanh Châu không còn đủ binh lực mười vạn, nhưng cũng còn được hơn sáu vạn đại quân, thành Hà Nguyên thiếu thốn nguồn nước nên không thủ được cũng hợp tình hợp lý. Nhưng Khúc A là thủ phủ Thanh Châu chúng ta, chẳng những thành cao tường dày, sông Thông Thiên chảy xuyên qua thành liên miên không dứt. Không lẽ đế quốc Quang Huy có thể đào nên một dòng chảy khác, làm cho sông Thông Thiên đổi dòng chảy hay sao?
Đối mặt với chất vấn của hai tên con cháu họ Tư Đồ, Yến Trường Không không hề tỏ ra yếu thế, tỉnh táo phản bác:
– Chẳng lẽ tướng quân Tư Đồ Anh chưa đi dò xét địa hình thành Khúc A hay sao? Đúng là quân của đế quốc Quang Huy không thể nào thay đổi dòng chảy của sông Thông Thiên trong một thời gian ngắn, nhưng bọn chúng chỉ cần hai, ba ngày là có thể phá vỡ con đê lớn trên sông Thông Thiên, đến lúc đó nước sông cuồn cuộn chảy ngược vào trong thành Khúc A, cho dù có cả trăm vạn đại quân thủ thành e rằng cũng không tránh khỏi kết quả bị tiêu diệt toàn quân!
– Vậy…
Tư Đồ Anh sắc mặt đại biến, bị phản bác đến không trả lời được.
Tư Đồ Duệ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, thầm thương cảm trong lòng. Trước sau Tư Đồ Bưu, Tư Đồ Hạo tử trận, con cháu trực hệ họ Tư Đồ không còn ai nối nghiệp, cả gia tộc đi đến chỗ suy tàn là điều không thể tránh khỏi. Chỉ sợ mình vừa nằm xuống, họ Tư Đồ sẽ lập tức trầm luân, trở thành gia tộc thấp kém trong đế quốc, ôi….