Được lắm! Cái thiên giới chết tiệt đó! Lão già Thiên Đế đúng là ngứa đòn…! Mẹ kiếp! Có ngày nàng sẽ đập nát cái thiên cung rẻ rách của bọn chúng. Dám đứng sau thao túng Thiên mệnh động đến nam nhân của ta các ngươi tìm chết.
– Thanh Ly…Thanh Ly…!!!
Giọng hắn trầm thấp hai chữ Thanh Ly cứ lặp đi lặp lại. Hai hàng lông mày của chàng nhíu chặt bàn tay xiết chặt lấy tấm mền khiến nó nhăn nhúm giọng hắn cao dần. Thanh Ly đưa tay mình nắm lấy tay Tiêu Dạ Thần liên tục trấn an hắn.
– Thần Thần ngoan! Ta ở đây! Đừng sợ!
Đây là lần đầu tiên Thanh Ly dỗ dành người khác nên nàng cũng chẳng biết làm gì. Cách gọi này sến sẩm quá nhưng hồi xưa cha mẹ nàng đều dỗ cháu của mấy bà hàng xóm như vậy. Hồi đó lúc chơi ở nhà nàng mấy đứa trẻ nhà kế bên cứ khóc liên tục khiến Thanh Ly đau hết đầu thế là mẹ nàng liền qua đó dỗ ngọt vài câu chúng liền cười trở lại. Có điều! Nàng chẳng biết có tác dụng với hắn không?
Tiêu Dạ Thần hình như đã nghe thấy tiếng nàng nói mi tâm đã giãn ra nhưng lại cứ nắm chặt tay nàng không buông. Nàng càng cố rút tay ra hắn càng nắm chặt như thể chỉ cần buông tay ra Thanh Ly sẽ biến mất vậy. Hắn luôn thế! Đến bất tỉnh mà tính chiếm hữu cũng không giảm xuống. Giây tiếp theo chàng trực tiếp kéo Thanh Ly xuống giường ôm chặt vào lòng.
Nàng bất ngờ chưa kịp định thần lại đã bị hắn ôm gọn trong lòng. Tên cáo già này có thật là bị bất tỉnh không? Hay hắn giả vờ nhỉ? Hơi thở Tiêu Dạ Thần đều đều có lẽ hắn đã ngủ rồi. Vốn định đẩy hắn ra nhưng cánh tay của tên cáo già kia ôm rất chặt có liều mạng vùng vẫy cũng không thoát được. Nể tình hắn đang bị bệnh thôi thì nàng chịu khó cho hắn chiếm chút tiện nghi. Coi như hắn giỏi!
…****************…
…Sáng hôm sau….
Đến khi Thanh Ly tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Ngủ nguyên một ngày một đêm với tư thế nhất định xương cốt nàng đã mỏi rã rời. Đồ khốn này thế mà còn chưa tỉnh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi. Nhân lúc hắn đang ngủ say nàng nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đặt ở eo mình ra định lặng lẽ xuống giường. Giây sau Tiêu Dạ Thần liền ngồi dậy ôm nàng từ sau lưng hắn tựa cằm lên vai nàng.
– Ly Nhi muốn đi đâu vậy? Có phải nàng định bỏ ta rồi đi không?
Giọng hắn hơi lười nhác lại có chút nũng nịu y hệt đứa trẻ ba tuổi mới tỉnh dậy đòi bế vậy.
– Đi rửa mặt rồi ăn sáng! Cả ngày hôm qua ta chưa kịp ăn cái gì. Chàng buông ra được chưa?
Nàng cầm tay đang đặt ở bụng mình định gỡ ra nhưng tay chàng cứ như bôi keo dán ấy có kéo cũng chẳng ra. Hắn đã mất hết tu vi mà sức lực còn dư thừa quá.
– Không buông! Trừ khi nàng dẫn ta đi cùng.
– Tiêu Dạ Thần! Chàng bị ma khí cắn dứt dây thần kinh nào à. Mau buông ra!
Thanh Ly mặt mày cau có quay lại lườm hắn. Tiêu Dạ Thần dùng ánh mắt lâng lâng tầng nước nhìn nàng bày ra bộ dạng của đứa trẻ con đáng thương vừa bị la. Ha! Hắn định dùng cái trò mèo này để mê hoặc nàng sao? Nhưng… với nhan sắc thượng thừa của tên cáo già này phải công nhận rằng bộ dạng của hắn rất đáng yêu khiến nàng không thể nổi giận được.
– Được được! Ta không đi đâu hết. Bổn cung ở lại với chàng.
Thấy Thanh Ly chịu thoả hiệp hắn mới bày ra vẻ mặt mãn nguyện rồi buông tay ra. Bà nó! Hắn rốt cuộc là mất trí nhớ thật hay là giả vờ để trêu chọc nàng đây?
– Ly Nhi! Tối hôm qua trong mơ nàng còn gọi ta là Thần Thần sao hôm nay không thấy gọi nữa. Nàng ghét ta sao?
Hắn vừa nói vừa kéo tay nàng lắc lắc trưng ra dáng vẻ vừa nãy để làm nũng với Thanh Ly. Tối qua nàng nói thế hắn ngủ mơ cũng nghe thấy đúng là con cáo già thành tinh. Có điều! Nhìn hắn đáng yêu quá thật muốn vuốt đuôi hắn.
– Thần Thần ngoan nào! Buông tay ra để ta đi lấy đồ ăn cho chàng.
