Giang Thần Dật mỉm cười sờ sờ tóc thiếu nữ, “Một năm sau, anh đề nghị em bây giờ không ký kết bất luận công ty giải trí nào, ngoại trừ đi học, tốt nhất tìm thầy học tập kiến thức chuyên nghiệp về thanh nhạc, chờ em lấy được thành tích mới suy nghĩ thêm chuyện ký kết.”
Nhiễm Tái Tái cảm thấy Giang Thần Dật nói rất đúng, thế này mình quả thật có thể bớt đi rất nhiều quanh co, không muốn xa rời cùng kính nể về ôm thân eo anh, hưởng thụ cái ôm ấm áp, thanh âm nhu thuận nhẹ mảnh, “Ừm, em biết.”
…
Nam Lê Xuyên từ hôm qua biểu diễn xong liền bị vệ sĩ nhà mình khống chế, qua một đêm giãy dụa, đã sắp bạo phát, “Cút hết đi, hỗn đản, tôi nói, tôi không muốn đi.”
Trưởng nhóm vệ sĩ nhìn thiếu gia nhà mình so minh tinh còn đẹp đẽ, cung kính hành lễ, cố chấp nói, “Thiếu gia, lão gia muốn chúng ta mau chóng mang ngài trở về.”, trên hành lang vệ sĩ áo đen lập tức vây tới, đồng thời hành lễ nói, “Thiếu gia mời cùng chúng tôi trở về!”
Nam Lê Xuyên đẩy người cản trước mặt anh, nộ khí tăng vọt rống, “Đều cút đi!”, hướng về phía người đàn ông mặt không thay đổi dẫn đầu, nhịn một chút, cắn răng nói, “Trả điện thoại di động cho tôi!”
Người dẫn đầu không hề động, bảo trì động tác xoay người hành lễ, tiếp tục nói: “Thiếu gia, chúng ta đã báo cho lão gia trước tình huống. Lão gia nói, nếu ngài trong hai ngày còn không trở về, liền để chúng ta đưa bạn gái nhỏ của ngài đến, ngài ấy nói trong gia tộc rất nhiều người ưa thích thiếu nữ Trung Quốc thanh thuần dịu dàng, có thể đưa thiếu nữ cho tùy ý một người, cũng coi như…”
“Bành ——” Nam Lê Xuyên phẫn nộ vung quyền đánh người, mang theo lửa giận vô tận, gào thét nói, “Đồ khốn, đừng đụng vào cô ấy!” Hai mắt đỏ bừng nhìn người dẫn đầu sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, cô gái nhỏ mềm mại ngượng ngùng cô, toàn tâm toàn ý thích mình, anh không thể chịu đựng người khác tổn thương cô một chút xíu.
Nam Lê Xuyên thô thở gấp, bực bội vò loạn tóc mình, anh bây giờ còn chưa có năng lực phản bác ông bố độc tài, kiệt lực bình ổn tâm tình, một lát lâu, anh mới trầm tĩnh lại, “Được, không phải muốn tôi về Australia sao? Tôi về.” Chờ anh có năng lực, anh liền có thể chân chính thủ hộ trân bảo của mình.
…
Một tháng sau, Mặc gia.
Mặc Thanh Trần vừa từ trong phòng tắm đi ra, chỉ vây một cái khăn tắm, dáng người tam giác ngược, màu da lúa mì khỏe mạnh mê người, cơ bụng sáu múi chặt chẽ gợi cảm. Khăn tắm chỉ che khuất bộ vị mấu chốt, muốn rơi không xong kẹt trên xương hông anh, lộ ra khe rãnh rõ ràng cùng gần nửa đoạn nhân ngư tuyến. Tóc còn ướt nước, theo cơ bắp lồng ngực chậm rãi chảy xuôi, cả người hormone bạo rạp mê người.
Minh T Tuyệt ngồi trên ghế sa lon đợi rất là hèn mọn quét trên thân thể hắn một vòng, cố ý liếm liếm môi, “Cậu bộ dáng này, đừng nói là fan nữ, tôi cũng có xúc động muốn bổ nhào.”
Mặc Thanh Trần mở tủ rượu, lấy ra một bình rượu đỏ, hai ly, đi hướng quầy bar, thanh tuyến mang theo một tia khí lạnh, “Nếu cậu muốn chết, có thể nhào tới!”
Minh Y Tuyệt đứng dậy, nhún nhún vai, “Tôi chưa từng đánh thắng cậu, dù sao cũng không muốn chết.” Đi quầy bar, ngồi đối diện lão bản nhà mình, bưng rượu đỏ uống một ngụm, có chút nghi ngờ hỏi, “Đúng rồi, tháng trước tốn sức đưa cậu nhóc vướng víu kia đi, làm sao cậu còn không xuất thủ?”
Mặc Thanh Trần ưu nhã tà mị lung lay ly rượu đỏ, ánh mắt u ám, “Thứ trân quý luôn luôn quá nhiều kẻ cướp đoạt ~ “
Minh Y Tuyệt kinh ngạc nhíu nhíu mày, “Cần giải quyết nữa sao?”
“Không cần…” Mặc Thanh Trần hơi híp mắt, hưởng thụ uống một ngụm rượu đỏ, “Lần này là em trai bảo bối của Tô Mân… Để mấy ngày cũng tốt. Lại nói cô gái của tôi rất mảnh mai, cũng nên cho cô ấy thời gian, để cô mai táng mối tình đầu…”