….
Đợi đến sân tang lễ, bọn Lục Hoành đã sớm chờ ở đó.
Cùng ở tang lễ, còn có mấy bạn học khác đã lâu không gặp. Cha mẹ thầy Hạo vốn mất sớm, vợ thầy cũng sớm kết thúc nhân duyên với thầy mà ở bên người đàn ông khác, ghế người nhà trống rỗng, chỉ có hai con trai của thầy Hạo, tuổi không lớn lắm, ăn mặc giản dị, mạnh mẽ nhịn nước mắt, nén vào đến mắt cũng đỏ.
Từ Lạc đi vào linh đương của thầy Hạo, nhìn dung nhan rất già nua trên di ảnh, giọt nước mắt cứ vậy mà vô thức rơi xuống.
Lời trách mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của thầy Hạo dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, đôi tay của thầy từng nhiều lần lén nhét tiền vào cặp cho học sinh nghèo dường như vẫn hiện lên trước mắt….
Từ Lạc đưa tay lau mắt.
Cô dựa theo chỉ dẫn của mọi người bên cạnh, theo quy trình làm lễ nghi truy điệu truyền thống, Diệp Thành đưa cô rời khỏi linh đường, Từ Lạc bỗng nhiên quay đầu lại.
Cô nhìn đôi mắt của thầy Hạo trong di ảnh, giọt nước mắt rơi xuống, sau đó lẩm bẩm nói, ” thầy ơi, em cảm ơn.”
Diệp Thành đau lòng lau nước mắt cho cô.
” Cảm ơn thầy,” Từ Lạc cúi người thật thấp, “cảm ơn thầy đã theo em đến tận bây giờ.”
Theo nghi thức của địa phương, mỗi một thân nhân đến trong linh đường, phải uống một ly rượu trắng nhỏ, để trọn vẹn nghi thức.
Từ Lạc biết tửu lượng của cô kém, nhưng cũng không từ chối, một ngụm uống vào.
Tác dụng của rượu ủ chậm rất lớn, đến lúc tang lễ kết thúc, Từ Lạc cũng lảo đảo ngấm rượu. Diệp Thành cõng người trên lưng, thừa lúc không có ai, lén lút nhét cho hai cậu con trai của thầy Hạo một tấm chi phiếu, sau đó quay đầu đi ra bên ngoài.
Trời cũng tối thui, gió có chút lớn.
Từ Lạc được Diệp Thành cõng, không có chút ý thức, ôm chặt cổ của anh.
Lúc Diệp Thành tưởng người đã ngủ, thì Từ Lạc chợt phát ra thanh âm không rõ, lẩm bẩm, “tại sao, tại sao lại rời đi….?”
” Không đi, không đi.” Diệp Thành ngoái cổ lại, “anh không đi, anh ở đây cùng với em, ngoan.”
Nước mắt Từ Lạc lại rơi xuống, cô say mèm, hoàn toàn không phát hiện ra nước mắt của mình, bắt đầu nói loạn, tùy hứng lầm bầm nói, ” Diệp Thành, không còn có ai đối xử tốt với em giống như mẹ em nữa, giống thầy Hạo. Ông trời sao cứ lấy đi những thứ trân quý nhất của em…hức hức…cô bắt đầu khóc lớn. ” Tại sao…cứ mang họ rời khỏi em?”
Diệp Thành không nói ra lời, nhưng trong lòng lại đau nhói như dao găm cứa qua….
” Có phải em không xứng…?” Từ Lạc dùng tay áo lau đi nước mắt, vẫn uất ức vừa khóc, vừa nói, “Có phải ông trời ghét em, nên sinh ra, em liền không xứng có được một chút ấm áp nào?..”
Tiếng gió vù vù, trên đường rất ít người. Diệp Thành cõng cô đi chầm chậm trên đường.
Tiếng khóc của Từ Lạc đã dần trở nên nức nghẹn nhỏ, Diệp Thành dỏng tai nghe lời mơ hồ của cô, ” em rất nhớ bọn họ, nhớ sủi cảo mẹ làm, nhớ dáng vẻ Thầy Hạo nói chuyện, nhớ…”
Diệp Thành đau lòng, sự qua đời của thầy Hạo gần như là một đả kích lớn đối với Từ Lạc. Anh dừng lại, đặt cô ngồi xuống, vệ đá ven đường, khẽ vuốt tóc cho cô, nói, ” ngoan, không khóc nữa, em còn có Lạc Thiên, còn có Minh Phương và Lộ Hà..”
Do dự đôi lát, anh thì thầm vào tai cô, ” đừng lo lắng nữa, từ giờ trở đi, em vẫn còn có anh ở bên em, mãi mãi ở cùng em….