Nếu như anh là người lương thiện…
thì sao bản thân lại phải đi đến bước đường này! Chính là bới vì trong lòng biết rõ.
Giản Đồng bỗng nhắm mắt lại, trong lòng đang có hai sức mạnh giằng co nhau, cô cân phải đưa ra quyết định, cô biết, cô bắt buộc phải đưa ra quyết định…
Người đàn ông này đang ép cô đưa ra quyết định! Cô phải như thế nào! Sự cưng chiều của ông nội tất nhiên không hề đơn thuần, nhưng cô vẫn rất cảm ơn ông nội, không có ông, bản thân sẽ giống như những thiên kim kia, dựa dẫm vào bố mẹ, rồi cuối cùng trở thành một công cụ thông gia.
Không có ông nội, bản thân sẽ không thể nhìn thấy thế giới rộng lớn như vậy, sẽ không thể có một cuộc sống vất vả nhưng tuyệt vời trước khi vào tù như vậy.
Sinh ra trong gia đình giàu sang quyền thế, có được cuộc sống đầy đủ như những người khác nhìn vào, chắc hẳn cũng đã định trước, phải mất đi một số thứ, đặc biệt là con gái, ông nội cho cô cơ hội lựa chọn, trừ là vì suy nghĩ cho nhà họ Giản ra, những gì ông nội đối tốt với cô, tất cả mọi thứ, đều được cô ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên! Cô mở mắt ra, trong đôi mắt đã chất chứa vẻ kiên định, “Chủ tịch Trầm, mong anh hãy cho tôi mượn 1500 tỉ”
Người đàn ông đang khoác lấy vai của cô, khóe miệng vui vẻ hếch lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng…
Nếu như cô cũng giống với những người này, tưởng rằng bản thân đang quá mức lương thiện, sẽ chống lưng cho cô, sẽ giúp cô giành lại “quỹ duy ái”
, vậy thì cô cũng chẳng phải là Giản Đồng rồi! Trong lòng của Trầm Tu Cẩn hiện lên một giọng nói: Quả nhiên, người phụ nữ này có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì sâu trong đáy lòng vẫn là Giản Đồng của năm đó.
Nếu như cô thẳng thắn mở miệng cầu xin anh, để cho anh giúp cô lấy lại “quỹ duy ái”
…
Vậy







– —————–