Lâm Thu Thạch nói: “Đây là việc đáng mừng nhỉ?”
Nguyễn Nam Chúc: “Đáng mừng cái gì chứ, nếu nhân vai, em sẽ phải bôn ba theo đoàn, không thể ở bên anh được.”
Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một lát: “Dù sao em đã xác định làm chơi rồi, thì không cần để ý quá nhiều, không thích đóng nữa thì thôi, mệt thì ở nhà nghỉ ngơi.” Các diễn viên khác có thể sẽ cảm thấy áp lực, nhưng Nguyễn Nam Chúc thì không hề.
“Được.” Nguyễn Nam Chúc đồng ý. Sau đó, dường như hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn nói: “Phải rồi, gã người mới ở Hắc Diệu Thạch lần trước đã mấy lần chạy đến phim trường tìm em. Em chẳng buồn để ý, nhưng anh nhắc Diệp Điểu bảo gã đừng đến nữa, kẻo em không kiềm chế được nữa đâu.”
Lâm Thu Thạch nghĩ một lát mới nhớ ra người mới này là ai, hình như đó chính là người đã động lòng trước nhan sắc của Nguyễn Nam Chúc, tưởng rằng Lâm Thu Thạch cưỡng ép Nguyễn Nam Chúc. Cậu nói: “Em không kiềm chế được cái gì?”
Nguyễn Nam Chúc: “Dĩ nhiên là không kiềm chế được mà đấm gã”
Lâm Thu Thạch: “…”
Sau khi vượt qua thử thách của cửa, tố chất cơ thể của mọi người đều sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, Lâm Thu Thạch chính là một ví dụ. Cậu cứ nghĩ mình và Nguyễn Nam Chúc đều khỏe ngang nhau, nhưng một ngày nọ, cậu mới phát hiện ra rằng mình rõ ràng không phải đối thủ của Nguyễn Nam Chúc. Khi nhận thấy điều này, Lâm Thu Thạch thầm cười nhạo mình đã từng lo Nguyễn Nam Chúc ra ngoài bị bắt nạt: Hắn không bắt nạt người khác là may.
“Không sao,” vì vậy, Lâm Thu Thạch nói, “nếu gã làm phiền đến em thì cứ cho gã một trận đi.” Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Vài ngày sau, Lâm Thu Thạch đến thăm đoàn phim của Nguyễn Nam Chúc. Lần này Nguyễn Nam Chúc đóng phim hiện đại, hắn vào vai một tên sát nhân hàng loạt có ngoại hình cực đẹp, Lâm Thu Thạch cảm thấy hình tượng nhân vật này rất thích hợp với Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch đang đứng đợi bên đường thì nghe được những tiếng động kỳ quái, như tiếng ai đang rên rỉ. Nghe thấy âm thanh này, Lâm Thu Thạch hơi nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn vào con hẻm nhỏ tối đen gần đó.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com
Địa điểm quay phim nằm ở một phim trường lớn, khung cảnh khá phức tạp, nhiều loại kiến trúc đan xen dĩ nhiên sẽ tạo ra nhiều góc khuất mà ống kính không rọi được đến. Lâm Thu Thạch đang nghĩ xem có nên qua đó xem thử không, thì nghe thấy giọng Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nói bằng giọng hơi khàn: “Vui không?” Lâm Thu Thạch: “. ” Cậu lẳng lặng đi đến gần con hẻm, thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở trong, và một người khác đang quỳ trước mặt hắn. Mặc dù trong hėm khá tối, Lâm Thu Thạch không nhìn rõ gương mặt người kia, nhưng cảnh tượng đang diễn ra khác hẳn so với tưởng tượng của cậu.
Người kia đang nằm gục trên đất như một miếng giẻ rách vậy. Nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Nam Chúc quay lại nhìn. Sau khi trông thấy Lâm Thu Thạch, gương mặt lạnh lùng của hắn hé một nụ cười nhẹ, hắn thản nhiên thả ống tay đang xắn của mình xuống, đi đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: “Sao anh lại đến đây?”
Lâm Thu Thạch liếc kẻ đang thoi thóp dưới đất: “Chưa chết đó chứ?”
“Dĩ nhiên là chưa chết, em biết giới hạn chứ bộ.” Nguyễn Nam Chúc đi đến chỗ kẻ kia, bộ dạng như chú mèo lớn vừa dịu dàng vừa dễ thương, cứ như sự hung tàn máu lạnh ban nãy chỉ là ảo giác của Lâm Thu Thạch. Nguyễn Nam Chúc nói: “Gọi xe cứu thương là được rồi.”
“Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát…” Giọng nói của kẻ kia yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Anh… anh dám đánh tôi…”
Lúc này, Lâm Thu Thạch mới nhận ra người kia là ai, gã chính là tay người mới mà mấy ngày trước Nguyễn Nam Chúc nhắc đến. Thật không ngờ sự quấy rối của gã đã chọc giận Nguyễn Nam Chúc, bị đánh bầm dập.
Bị một chú thỏ trắng như Nguyễn Nam Chúc đánh cho nằm thẳng cẳng, không biết tâm trạng kẻ này sẽ trở nên phức tạp đến nhường nào.
Lâm Thu Thạch nói: “Vẫn còn sức uy hiếp thế thì chắc không cần gọi xe cứu thương đâu.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Không cần, em đã né không đánh vào các vị trí quan trọng, tất cả chỉ là vết thương vào phần mềm mà thôi.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, rút điện thoại ra gọi cho Diệp Điểu. Diệp Điểu nghe xong liền nổi giận, nói mình sẽ tới ngay, còn xin Lâm Thu Thạch đừng nóng giận.
Lâm Thu Thạch cúp máy, nắm lấy tay Nguyễn Nam Chúc: “Em có bị thương không?”
“Có.” Nguyễn Nam Chúc ấm ức nói: “Anh xem, xước hết da rồi.”
Nghe vậy, Lâm Thu Thạch tìm nửa ngày trời, rốt cuộc tìm ra một chỗ rách da nhỏ chưa bằng ngón út. Cậu liếc nhìn gã trai bị đánh sưng cả mặt, lại nhìn vết thương trên mu bàn tay Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng cười phá lên: “Em đúng là…”
Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc cũng lóe lên ý cười.
Diệp Điểu có mặt khá nhanh chóng, hắn lôi gã kia đi như lôi một bọc rác, trước khi đi còn xin lỗi Lâm Thu Thạch, nói chỉ tại em không biết nhìn người nên mới chọn loại người này…
Lâm Thu Thạch: “Không sao, ai chẳng có lúc hồ đồ.” Chuyện này coi như kết thúc tại đó, từ ấy Lâm Thu Thạch không bao giờ gặp lại người kia nữa, cũng không thấy cảnh sát đến làm phiền họ, Diệp Điểu đã giải quyết mọi việc một cách gọn gàng.
“Họ có bắt nạt em không?” Sau khi về nhà, Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc như vậy.
Nguyễn Nam Chúc nghe xong liền nói: “Họ là ai?”
Lâm Thu Thạch: “Dĩ nhiên là người trong đoàn phim.” Nguyễn Nam Chúc suy nghĩ giây lát: “Họ nghĩ em được ông trùm bao nuôi, còn có quan hệ với xã hội đen…”
Lâm Thu Thach: “…
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cho nên đối xử với em cũng cung kính lắm.”
Nghe vậy, Lâm Thu Thạch chẳng biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng Nguyễn Nam Chúc mới là ông trùm, đâu cần ai khác bao nuôi, nhưng hắn thích diễn như vậy thì mình có hùa theo cũng không vấn đề gì. Dù sao năm rộng tháng dài, còn rất nhiều thứ có thể cùng nhau thử nghiệm.
Nguyễn Nam Chúc tiến lại gần bên Lâm Thu Thach đặt cằm mình lên vai Lâm Thu Thạch, lẩm nhẩm nói mình buồn ngủ rồi. Lâm Thu Thạch vuốt mái tóc của hắn, cảm giác như mình đang chải lông cho một chú mèo, một con dã thú những lúc hiền hòa cũng chỉ như chú mèo to xác, nhưng nếu ai chọc giận nó, chú mèo to xác sẽ trở lại là mãnh thú hung tàn.
Có điều con mãnh thú này sẽ không bao giờ giương móng vuốt với Lâm Thu Thạch.