Lời này vừa nói ra, Giang Xảo Linh nhất thời phù một tiếng, tay che miệng nhỏ, cười đến nhánh hoa run rẩy.
Đầu óc của hắn không có xoay chuyển nhanh như Giang Xảo Linh.
– Nghê Dạ Dạ…
Sau khi nói thầm mấy câu, mới nghe người bên cạnh nhắc nhở:
– Bảo ca, hắn đang chiếm tiện nghi của ngươi, nói gia gia ngươi!
– Được!
Tên này lập tức nhảy lên, giận dữ nhìn Lăng Hàn.
– Ngươi là sống thiếu kiên nhẫn, ngay cả món hời của ta cũng dám chiếm.
– Há, ngươi rất lợi hại sao?
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
– Không lợi hại, không lợi hại một chút nào!
Giang Xảo Linh vội vàng nói.
– Hắn chỉ là một con chó của Lăng Nhạc Phong, tu vi Sơn Hà Cảnh trung cực vị, đại thúc, ngươi sẽ không ngay cả cặn bã như vậy cũng đánh không lại chứ?
– Vạn nhất đánh không lại thì làm sao bây giờ?
Lăng Hàn cười nói.
– Vậy ngươi liền thảm, bởi vì bổn cô nương chỉ vừa bước vào Sơn Hà Cảnh, căn bản cứu không được ngươi!
Giang Xảo Linh le lưỡi nói.
– Ngươi liền tận lực che mặt đi, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám đánh chết ngươi.
Chuyện này… quả nhiên là con gái của Giang Dược Phong a, chuyện thứ nhất khi bị đánh chính là che mặt.
Lăng Hàn rất không nói gì, lắc lắc đầu nói:
– Ta không có thói quen cho người đánh.
– Đúng dịp, bổn cô nương cũng không có, xem ra chúng ta rất hợp nhau!
Giang Xảo Linh hất tay của Lăng Hàn.
– Hừ, vậy ta liền đánh mặt!
Tên này nhanh chân cướp ra, đấm về phía Lăng Hàn, đánh thẳng mặt.
Lăng Hàn lui một bước, xoạt, cú đấm này nhất thời đánh hụt, mà hắn thì nhẹ nhàng dùng chân câu một cái, đùng, nam tử đội khăn nhất thời ngã lên đất.
Một cước này dùng sức cực kỳ diệu, mượn lực lượng ra quyền của nam tử đội khăn, hóa thành lực trùng kích, tàn nhẫn va chạm, nam tử đội khăn liền ngã chặt chẽ vững vàng.
– Bảo ca!
Sáu người khác vội vã đi đỡ nam tử đội khăn, chỉ thấy tên này đầy mặt vết máu, hóa ra thời điểm hai cái răng cửa đụng vào mặt đất, bị tảng đá cứng rắn chấn nát.
Thứ nhất là lực lượng va chạm của hắn quá mạnh, thứ hai là hắn căn bản không có vận chuyển nguyên lực hộ thân, bằng không sẽ không đến nỗi thê thảm như thế.
– Ơ, lần này bị làm mất mặt!
Giang Xảo Linh lập tức vỗ tay, sau đó nói với Lăng Hàn.
– Đại thúc, ngươi thật lợi hại!
Nhưng Lăng Hàn nhún vai nói:
– Không quan hệ gì tới ta, ta không có đánh người.
Bảy người kia cũng giận tím mặt, cái này còn nói không có quan hệ với ngươi, ngươi không đưa chân gạt, nam tử đội khăn sẽ như thế sao?
– Cùng tiến lên cho ta!
Nam tử đội khăn thẹn quá thành giận, vung tay lên, trước tiên liền nhằm về phía Lăng Hàn.
Bảy người cũng hung thần ác sát, không có bởi vì nam tử đội khăn trước chịu thiệt mà kiêng kỵ Lăng Hàn. Dưới cái nhìn của bọn họ, kia là nam tử đội khăn bất cẩn, mới sẽ bị Lăng Hàn gạt ngã.
Giang Xảo Linh đương nhiên không thể cho mình bị cuốn vào, vội vã bỏ chạy, vừa nói:
– Đại thúc, cố lên! Cố lên!
Xoạt xoạt xoạt, quyền phong, chưởng phong, kiếm khí, đao khí, bảy người có người dùng song quyền, song chưởng, có người thì dùng đao hoặc kiếm, hình thành tư thế vây công.
Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, dưới chân dịch bước, ở trong công kích của bảy người thành thạo điêu luyện. Không chỉ như vậy, hắn còn thông qua dịch vị, có ý dẫn dắt bảy người đánh tới đối phương.
Nhất thời, bảy người hô to gọi nhỏ, có vẻ cực kỳ hỗn loạn.
Bảy tên Sơn Hà Cảnh liên thủ cuồng oanh loạn tạc Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn chỉ thông qua bước chân na di, liền để bảy người này công kích rối loạn, không ngừng đánh nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh khá là náo nhiệt.
Giang Xảo Linh không khỏi kinh ngạc, muốn nói vận khí của Lăng Hàn tốt, vậy cũng không thể hết lần này đến lần khác va vào vận khí, nhưng muốn nói thực lực của Lăng Hàn mạnh mẽ, nàng lại không tin.