“Vân Vũ Tử” ở dưới loại lực lượng này trùng kích, thân thể cũng không khỏi run lên.
– Linh dịch, thu cho ta!
Nhiếp Vân biết rõ đây là cơ hội duy nhất, cánh tay trái lần nữa trảo một cái, đồng thời linh hồn quấy phá.
Vèo… thoáng một phát, linh dịch bị thu vào Bắc Đẩu tinh cung.
– Muốn chết!
Thấy thằng này tráng sĩ chặt tay, không lo đào tẩu, còn tiếp tục cướp đoạt Hỗn Độn linh dịch.
“Vân Vũ Tử” rốt cục nổi giận, hai mắt phóng ra hào quang âm hàn như băng, như lợi kiếm, đồng thời ngón tay khô gầy đột nhiên điểm qua.
Ông!
Lực lượng bá tuyệt thiên cổ, quét ngang bát hoang, còn chưa tới trước mặt, phong ấn chung quanh liền phần phật nghiền nát, lột xác thành khe hở đen kịt.
Nơi này là không gian trận pháp, bản thân mạnh hơn Linh giới không ít, rõ ràng ở dưới một chỉ của hắn triệt để nghiền nát.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngón tay của hắn cũng không đánh trúng thân hình Nhiếp Vân như hắn suy nghĩ, mà đánh vào một tảng đá, Thạch Đầu bị lực lượng cuồng bạo công kích, biến thành bụi phấn, ngay thời điểm “Vân Vũ Tử” muốn thanh trừ chướng ngại, lần nữa đánh chết gia hỏa trước mắt, lại phát hiện trong đá vụn có dòng điện điên cuồng vọt tới, để cho toàn thân hắn không tự chủ được co rút.
– Đây là Lôi Điện Thạch? Tại sao có thể có Lôi Điện Thạch tinh thuần như vậy?
Cảm nhận được cổ lực lượng này.
“Vân Vũ Tử” rốt cục thay đổi sắc mặt.
Tuy Lôi Điện trong tảng đá kia không đủ để giật chết hắn, nhưng đột nhiên đụng phải toàn thân cũng run lên, ý thức gián đoạn.
Trong Lôi Điện Thạch ẩn chứa Lôi Điện lực cực lớn, ngay cả cường giả Kim Tiên cảnh đột nhiên đụng phải cũng bất lực.
– Tiểu Long, đi!
Thân thể nhức mỏi, ngay sau đó nghe được một tiếng la lên, nhìn đi chỉ thấy gia hỏa trước kia xông lại, đã trốn ra đài cao, tinh thần khẽ động thu Ngũ Trảo Kim Long, quay người bỏ chạy.
– Trốn? Ngươi cho rằng chạy thoát sao?
Đường đường chưởng giáo Vân Vũ Tông, Kim Tiên cảnh đỉnh phong, rõ ràng bị một tiểu nhân vật trêu đùa.
Con mắt của “Vân Vũ Tử” lập tức đỏ lên, mạnh mẽ đứng dậy, ngón giữa chỉ về phía trước.
Ầm ầm!
Lực lượng hội tụ thành một dòng nước lũ, giống như sóng biển quay cuồng tuôn ra mà đến, ngay cả La Tiên cảnh đỉnh phong Tân Dậu Quyết cũng không ngăn được, bị xé rách thành mảnh vỡ.
– Đi!
Chứng kiến lực công kích sau lưng mạnh kinh người, Nhiếp Vân biết rõ một khi bị đánh trúng, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Phượng Hoàng chi dực phát huy đến cực hạn, phối hợp thiên phú Thiên Hành sư, thiên phú Phong Hành sư cùng với thiên phú Lôi Điện sư, giống như tiễn rời cung, thời gian nháy con mắt liền thoát ra vài trăm mét.
– Ân? Rõ ràng trốn không thoát?
Tốc độ của hắn nhanh, nhưng công kích sau lưng nhanh hơn, gào thét tầm đó đã đi tới sau lưng, như giòi trong xương, căn bản trốn không thoát.
Rầm rầm!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân ý định trốn vào Bắc Đẩu tinh cung tránh thoát một kiếp, đột nhiên không gian lắc lư, ba vị Huyền Tiên Thái Thượng trưởng lão khoanh chân mà ngồi kia đồng loạt phun ra máu tươi.
Vách ngăn rốt cuộc không kiên trì nổi, mặt quỷ vọt xuống.
Mặt quỷ chính là Tu La Phù Diêu đại nhân, thực lực của hắn không kém “Vân Vũ Tử”, vừa xông lại, lực lượng cuồng bạo lập tức va chạm với công kích hắn đánh ra, đánh nát cả trận pháp.
– Trốn!
Thấy hai đại cao thủ đụng vào nhau, lại đợi ở chỗ này, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Nhiếp Vân nào dám dừng lại, lực lượng toàn thân vận chuyển, thiên phú Phong Hành sư vận hành đến mức tận cùng, tháo chạy ra phía ngoài.
– Hỗn Độn linh dịch là của ta, xuống!