Hắn ngồi xuống một bồ đoàn khác, ôm quyền nói: “Đa tạ đã chiêu đãi ta. Xin hỏi vì sao các hạ lại đợi ta ở đây?”
Người kia cúi đầu pha trà, tùy ý nói: “Đại nhân của ta phân phó ta đến đây.”
“Đại nhân của ngươi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ừm, thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền vốn là nhà giam dùng để giam giữ loại người phạm tội ác, lúc nào cũng rất an toàn. Nhưng thật không ngờ, Quỷ vương lại phá Địa ngục, thả ra vô số hung phạm. Mặc dù chuyện này không lớn, nhưng cũng đổ lên đầu đại nhân của ta, khiến ngài ấy hơi mất mặt.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Ta vốn khóc lóc kêu gào rằng không đến thế giới Hoàng Tuyền, nhưng có kẻ nhất định cứ muốn truyền tống ta đến đó. Ta vì giữ cái mạng mình, đành tìm sự giúp đỡ, xin thông cảm cho ta.”
Người kia im lặng một chút rồi bỗng bật cười: “Thật ra ta khá là tò mò, không biết tại sao Quỷ Vương lại phát hiện tầng biển mây chỉ là huyễn cảnh.”
Y đẩy một tách trà đến trước mặt Cố Thanh Sơn: “Xin Quỷ Vương chỉ giáo, cũng tiện có cái để chúng ta sửa chữa.”
“Không biết biển mây là huyễn cảnh…” Cố Thanh Sơn đáp.
Người kia gật đầu: “Đó là đất riêng của đại nhân nhà ta.”
Cố Thanh Sơn thành thật nói: “Ta thật sự không biết đó là huyễn cảnh. Ta chỉ muốn trở về.”
Người kia hỏi: “Bởi vì có người đang chờ ngươi?”
“Đúng.” Cố Thanh Sơn đáp.
Người kia hỏi tiếp: “Để trở về, một nơi đẹp như vậy ngươi cũng không để ý?”
“Nói là cảnh đẹp, chi bằng nói là phòng giam thì đúng hơn.”
“Vì sao?”
“Cái gọi là tu hành, chính là phải tiến bộ thật nhiều, đi ngược dòng nước, tìm ra thế giới chân thực, dùng ý chí của mình khai sáng vận mệnh. Tuyệt không phải sa vào hưởng lạc, trì trệ không tiến.”
Cố Thanh Sơn cao giọng nói tiếp: “Bất cứ người tu hành nào, nếu quyết định ở lại tầng biển mây, vậy người đó không xứng với hai chữ tu hành.”
Người kia im lặng cả nửa ngày, sau đó phất tay áo.
Biển mây bên ngoài đình tản ra.
Rất nhiều tu sĩ lơ lửng giữa không trung, trên người cắm đầy dây leo gai nhọn.
Óc óc….
Tiếng máu lưu thông nghe rất nhẹ, nhưng nhiều âm thanh như vậy cộng lại, nghe qua thật rợn người.
Điều kỳ lạ chính là, trên gương mặt của đám tu sĩ đó hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo ý cười, giống như đắm chìm trong mộng đẹp nào đó.
Người kia nói: “Dạ Ma Thiên Cảnh vốn đã sớm rách nát, chỉ còn lại ngôi đình tan hoang mà ta và ngươi đang ngồi.”
“Đại nhân của ta đã dùng một số phương pháp cải tạo lại chỗ này, để những tu sĩ đến ứng kiếp có cảm giác như ở nhà.”
“Đương nhiên, nếu bọn họ ở đó, bọn họ phải dùng máu thịt, linh lực và hồn lực để thanh toán thù lao.”
“Họ sẽ bị dây leo quấn quanh người, đây là một quá trình khá dài. Tất cả mọi thứ của bọn họ đều bị lợi dụng đến cực hạn.”
Cố Thanh Sơn chớp mắt, hỏi: “Hoa sen màu trắng? Quả công đức?”
“Quỷ Vương minh giám, cái gọi là quả công đức, chính là hạt giống dây leo do ác quỷ Nhện Ma huyễn hóa mà thành.” Người kia khen một tiếng.
Nói xong, một tu sĩ đột nhiên bị hút thành thây khô.
Dây leo tản ra, mặc cho thây khô rơi xuống từ tầng mây.
Cố Thanh Sơn lấy Trấn Ngục Quỷ Vương trượng ra khỏi thức hải, nhẹ nhàng tìm kiếm trên thây khô.
Không có linh hồn.
Người này ngay cả linh hồn cũng đã bị hút khô.
“Ngươi xem đi, vị Thiên chủ tôn quý này đã hưởng xong phúc đức của hắn ta, đã trở lại thế giới của mình.”
Người kia thở dài, tiếp tục nói:
“Đám Thiên chủ cùng chung chí hướng với hắn ta, còn vì hắn ta mà mở tiệc ba ngày ba đêm để tiễn.”
“Như vậy cũng khá giống với “một đời hoàn mỹ”. Có đôi khi nghĩ lại, có lẽ hắn ta thật sự có phúc báo.”
Y phất tay.
Biển mây nhanh chóng khép lại.
“Quỷ vương, bây giờ chúng ta nói đến chuyện chính đi.” Giọng nói người kia trở nên nghiêm túc.
“Mời nói!” Cố Thanh Sơn đáp lại.
Người kia lên tiếng: “Năng lực của ngươi rất đặc biệt, có thể thay chúng ta trông coi Địa Ngục. Nếu như vậy, chúng ta có thể tiết kiệm không ít nhân thủ.”
Trên bàn xuất hiện một chiếc mặt nạ.
Trên chiếc mặt nạ có khắc phù văn phức tạp, tản ra sức mạnh thuật pháp cường đại, hoàn toàn khác với những chiếc mặt nạ ác quỷ mà Cố Thanh Sơn đã từng thấy.
“Đại nhân nói, nếu ngươi có thể thông qua tầng biển mây, xem như có mấy phần năng lực, có thể sử dụng.”
Y nói tiếp: “Ngươi đeo chiếc mặt nạ này vào, từ đây sẽ trở thành nô bộc của đại nhân. Sự kiện Hoàng Tuyền xem như bỏ qua.”
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc mặt nạ, hoài nghi hỏi: “Vì sao bên trên mặt nạ là phù văn mà không phải là ác quỷ?”
Người kia mỉm cười: “Nô bộc tất nhiên phải chịu đủ loại hạn chế, không thể đánh đồng với các đại nhân được. Nào, ta thấy ngươi là người thông minh, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội sống sót này.”
Nói xong, y đẩy mặt nạ đến trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vui vẻ đưa tay định lấy chiếc mặt nạ, bỗng nhiên hắn dừng lại.
Hắn rút tay về, nhìn người kia, hỏi: “Ngươi cũng là nô bộc của đại nhân nhà ngươi?”
Người kia gật đầu: “Đúng.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền, thành khẩn nói: “Ta có một chuyện chưa bao giờ làm, sau này cũng sẽ không làm, cho nên không có cách nào biết được tình huống thật sự trong đó. Cho đến giờ ta vẫn luôn cảm thấy hoang mang, xin các hạ vui lòng chỉ giáo.”
Người kia khẽ giật mình, hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Xin hỏi các hạ, làm con chó là một loại trải nghiệm thế nào?”
“Trải nghiệm làm chó là gì?” Người kia hỏi lại.
Cố Thanh Sơn gật gù, nhìn y một cách nghiêm túc.
Hơi nước bay lên nghi ngút, hóa ra nước trong ấm trà đã sôi.
Người kia nắm chặt tay lại.
Lúc này bầu không khí ngưng đọng tới đỉnh điểm, y bỗng nhiên buông tay ra.
“Quỷ Vương đúng là có khí phách thật, đáng tiếc kiến thức nông cạn, không thức thời.” Người kia tiếc nuối lắc đầu, dùng giọng điệu như người bề trên đang nói với kẻ dưới.