Bọn hắn cho rằng đối với thực lực Huyền Thiên đã phán đoán đủ cao rồi, thật không ngờ, thực lực Huyền Thiên phải cường đại hơn nhiều lắm.
Tiện tay vẽ một cái, kiếm khí đánh bay một vị Chuẩn Hoàng, ít nhất cũng phải là Hoàng giả, mới có thể làm được.
Mà Huyền Thiên, mới chỉ là Vương giả đỉnh tiêm đỉnh phong mà thôi, so với Dương Thiên còn thấp hơn một cảnh giới.
Hơn nữa, người tinh mắt còn nhìn ra là Huyền Thiên cố ý khống chế lực, khiến Thiết Sư Cuồng ngã ở nơi trống trải, không đụng vào người khác, cũng không đụng vào bàn ghế phía sau.
Thậm chí, ngay cả cái bàn phía trước Thiết Sư Cuồng cũng bình yên vô sự, chỉ có cái ghế hắn ngồi là ngược lại té xuống đất.
Lúc này ngay cả Dương Thiên ở bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chiến lực Dương Thiên hơn xa Chuẩn Hoàng, nhưng. . . , cũng không có tự tin chống lại Hoàng giả bất bại.
Mà Huyền Thiên vừa rồi tiện tay vẽ một cái, lại hoàn toàn có thể so sánh với Hoàng giả.
– Hảo thủ đoạn.
Thanh âm của một vị Hoàng giả vang lên, là Hoàng giả ngồi thứ chín bên trái, đúng là người ngồi cạnh Thiết Sư Cuồng:
– Bổn hoàng ra tay, đều không được sạch sẽ lưu loát như vậy, tiểu hữu tiền đồ vô lượng.
Một vị Yêu Hoàng tán thưởng, ánh mắt chúng Yêu Vương nhìn về phía Huyền Thiên đều biến đổi, ghen ghét ít dần, hơn nữa là hâm mộ.
– Khiến các vị chê cười. . . !
Huyền Thiên nhàn nhạt cười cười, ánh mắt nhìn về phía Thiết Sư Cuồng đang đứng lên ở ngoài mấy chục thước nói:
– Vị huynh đài này, chỗ này, ta nghĩ ta có lẽ đủ tư cách ngồi rồi chứ!
Thiết Sư Cuồng bị Huyền Thiên vẽ một kiếm chỉ đánh bay, trong nội tâm quá mức rung động, có chút sững sờ nói:
– Đủ! Đủ!
Lập tức, trong đại điện truyền đến một hồi cười vang, Thiết Sư Cuồng lập tức kịp phản ứng, có chút vô cùng xấu hổ.
– Thanh Bằng Yêu Hoàng giá lâm… !
– Phúc Hải Yêu Hoàng đến… !
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên vang lên hai tiếng hét lớn.
Toàn bộ đại điện lập tức yên lặng.
Hai cỗ khí tức vô cùng cường đại từ bên ngoài điện lập tức vọt tới, khiến tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh.
Hoàng giả cấp ba!
– Thiên Ngô lão hữu, hai lão bất tử chúng ta tới thăm ngươi đây, nhiều năm không gặp, trôi qua vừa vặn rất tốt, ha ha. . . !
Một thanh âm to lớn từ ngoài điện truyền đến, hư không chấn động.
– Ha ha ha ha… !
Lập tức, một thanh âm to lớn từ phía sau đại điện vang lên, lập tức truyền đến phía trước:
– Thanh Bằng lão hữu, Phúc Hải lão hữu, đại giá quang lâm, khiến vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này, hoan nghênh hoan nghênh. . . !
Lại một cổ khí tức cường đại truyền đến, Thiên Ngô Yêu Hoàng xuất hiện.
Cũng chỉ có Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng là đáng cho Thiên Ngô Yêu Hoàng tự mình nghênh đón.
Thiên Ngô Yêu Hoàng một mực không hiện thân, cũng chính là đang chờ hai người, chỉ cần Thanh Bằng Yêu Hoàng, Phúc Hải Yêu Hoàng vừa đến, thọ yến sẽ bắt đầu, người còn lại, không đáng chờ đợi.
– Cung kính chúc Thiên Ngô lão hữu đại thọ 400, ha ha. . . , chỉ chớp mắt đã 400 tuổi, Thanh Bằng lão hữu cùng tuổi ngươi, tiếp qua mấy tháng nữa tựa hồ cũng sẽ đại thọ 400 tuổi rồi.
Lại có thanh âm vang lên, là Phúc Hải Yêu Hoàng.
– Phúc Hải lão hữu, ngươi cũng nhanh a…, chỉ vài chục năm thôi, nháy mắt, đã trôi qua rồi.
Thiên Ngô Yêu Hoàng, Thanh Bằng Yêu Hoàng đồng thời cười ha ha mà đến.
– Hai vị lão hữu, mời vào trong, mời vào trong. . . !
Thanh âm Thiên Ngô Yêu Hoàng lại vang lên.
Lập tức, chúng cường giả trong đại điện liền cảm giác được ba cổ khí tức bành trướng nhanh chóng tới gần.
Thiên Ngô, Thanh Bằng, Phúc Hải tam đại Yêu Hoàng đi tới đại điện.
Bá! Bá! Bá! Bá bá bá… Để bày ra tôn kính, tất cả Yêu Vương, Yêu Hoàng trong đại điện toàn bộ đều đứng lên.
Rất nhanh, tam đại Yêu Hoàng cấp ba liền đi vào trong đại điện.
Chính giữa một người là một lão đầu quá lục tuần, mặc một bộ đạo bào, tóc sạch sẽ búi lại, bị một cọng trâm xuyên qua, một chút khoác trên vai ở sau ót, nhìn qua giống như một lão đạo sĩ vậy.
Nơi này là Thiên Ngô Lĩnh, do Thiên Ngô Yêu Hoàng làm chủ, cho nên, lão đạo đi chính giữa này hẳn là Thiên Ngô Yêu Hoàng.