Đường Lăng hơi híp mắt lại, anh nhìn tên mặt sẹo, con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Phòng thẩm vấn, tên mặt sẹo khôi phục lại dáng vẻ trước đó, cho dù cảnh sát hỏi cái gì, ông ta cũng không mở miệng, cũng không thay đổi sắc mặt.
Tô Khiết nhìn tên mặt sẹo một cái, sau đó ngồi ở một bên.
Tô Khiết ngồi bên trái tên mặt sẹo, Tô Khiết ngồi xuống thì phát hiện cơ thể tên mặt sẹo có khuynh hướng nghiêng về bên phải, cô còn thấy chân của tên mặt sẹo cũng không nhịn được run lên.
Điều này chứng tỏ trong lòng tên mặt sẹo sợ hãi cô, cho nên mới có phản ứng theo bản năng như vậy.
Cảnh sát tiếp tục hỏi, đương nhiên tên mặt sẹo vẫn không lên tiếng.
“Chuyện mấy người đã làm gì mẹ tôi, hiện tại ông có muốn nói hay không?” Con ngươi Tô Khiết nhìn về phía tên mặt sẹo, đột nhiên mở miệng.
Cơ thể của tên mặt sẹo rõ ràng cứng đờ, cảm xúc của ông ta lại thay đổi, bản năng muốn nhìn Tô Khiết, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Sau đó Tô Khiết phát hiện ông ta thở ra một hơi, Tô Khiết nhìn ông ta thở phào thì con ngươi nhanh chóng lóe lên.
“Cảnh sát, tôi không biết cô đang nói cái gì?” Tên mặt sẹo khống chế được cảm xúc khác thường của mình xong, lúc này mới nhìn Tô Khiết, giả vờ vô tội, giả vờ không biết.
Tên mặt sẹo gọi là cô cảnh sát, rõ ràng ông ta cho rằng Tô Khiết là cảnh sát, cho nên mới sợ hãi như thế.
Khóe môi Tô Khiết cười lạnh, lúc trước ông ta không chịu nói chữ nào, hiện tại ông ta đáp lại đã bán đứng sự sợ hãi trong lòng ông ta, không đánh đã khai.
Cho nên Tô Khiết biết mình đoán đúng rồi.
Hai cảnh sát khác trong phòng thẩm vấn lộ vẻ khó hiểu, nhưng bọn họ cũng biết cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, cho nên cũng không nói gì.
Tô Khiết không nói thêm nữa, cô đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Chị dâu, vừa rồi chị nói vậy là có ý gì?” Bên ngoài phòng thẩm vấn có thể nghe thấy tiếng động bên trong, cậu năm Tào khó hiểu với câu hỏi của Tô Khiết.
Vẻ mặt Đường Lăng nghiêm túc, dường như còn mang theo sự lo lắng, anh nhìn Tô Khiết, chờ đợi Tô Khiết trả lời.