“Chào cậu.” Viên Thái vội đi tới bắt tay.
“Chào ông.” Khổng Liên Đằng cũng rất khách sáo.
Mới đầu Khổng Liên Đằng còn lo lắng sẽ lộ sơ hở, dù sao giả vẫn là giả, ngộ nhỡ người ta biết Giang Nghĩa thật, nhìn một cái thì nhìn ra là giả, vậy thì phải ứng đối làm sao?
Tuy đã chuẩn bị trước, nhưng nếu thật sự gặp phải loại chuyện này, vẫn không dễ xử lý.
Kết quả thì tốt rồi, Viên Thái ngu ngốc này vậy mà không nhìn ra gì cả, nhìn một cái thì nhận định đây là Giang Nghĩa thật, làm cho Khổng Liên Đằng vui muốn chết, thở phào, bớt được một rắc rối lớn.
Anh em Đinh Thị ở bên trong phòng tiếp khách sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc này đều nở nụ cười ngồi trên ghế.
Đinh Hoàng Liễu nhỏ giọng nói: “Viên Thái này thật là đủ ngu xuẩn, người thật và người giả cũng không phân biệt được, đáng đời ông ta xui xẻo.”
Đinh Hồng Diệu nói: “Được rồi, đừng nói nữa, ngộ nhỡ bị ông ta nghe thấy thì không tốt.”
Hai người im miệng.
Vào lúc này, Viên Thái cung kính mời Giang Nghĩa đi vào phòng tiếp khách.
Giang Nghĩa vừa đi vào văn phòng thì nhìn thấy anh em Đinh Thị ở trong, mọi người nhìn nhau.
Đinh Hoàng Liễu mới đầu rất khinh bỉ, căn bản không để Giang Nghĩa ‘giả’ này vào trong mắt, cho rằng chỉ là phối hợp diễn một vở kịch mà thôi, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy người đi vào phòng, ngay cả ngồi cũng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy.
Cảm giác đó, giống như trên ghế có mìn, bắn Đinh Hoàng Liễu lên.
Đây…
Đinh Hoàng Liễu dụi mắt, căn bản không dám tin sự thật trước mắt.
Trên đời sao lại có hai người giống nhau như vậy?
Cô ta thấp giọng hỏi Đinh Hồng Diệu ở bên cạnh: “Anh, đây là Giang Nghĩa thật hay là Giang Nghĩa giả? Em không phải bị hoa mắt rồi chứ?”